Hạn Bạt Tự Anh giống như là cảm nhận được, nhìn về hướng bọn họ.
Tất cả mọi người đều chấn kinh, lo lắng, muốn tới Ma Vực nguy hiểm này, nhưng bọn họ ngàn lần không thể ngờ rằng, tại chỗ này lại thấy được thượng cổ yêu ma.
Nếu như cùng nàng đối đầu, ai cũng không thể sống được.
Có lẽ không có phát hiện được điều gì, Tự Anh lại dời mắt đi.
Trong điện không biết ai lên tiếng hỏi: “Yêu Hoàng đại nhân, người nói có tin tức của ma thần, có phải sự thật hay không?”
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người đều sững sờ.
Ma thần, là nhân vật thời thượng cổ mang theo bao phong vân nha, nếu như nói Tự Anh tồn tại có thể làm đảo lộn lục giới, Ma Thần xuất thế vậy có thể phá vỡ lục giới, gặp phật giết phật.
Chỉ có trời sinh Tà Cốt, mới có thể làm tất cả yêu ma thuần phục.
Nghe được hai chữ Ma thần, tất cả yêu ma liền sôi nổi lên.
Trong điện xì xào bàn tán, Tàng Hải lau mồ hôi cũng không dám lau mạnh, hắn thật sự không nghĩ tới ma vực lại đáng sợ như vậy, Tự Anh tỉnh, vậy mà Tiên giới lại không biết.
Thì ra Yêu Hoàng đúng là Hạn Bạt, không phải là “hắn” mà là “nàng”.
Tự Anh tay khoác lên vương tọa, giọng điệu lưu luyến mang theo ý cười nói: “Không sai, vạn năm trước Ma Thần đại chiến, Ma Thần chết đi, sau đó yêu ma hoặc là bị trấn áp tại Hoang Uyên hoặc là ở Ma Vực tham sống sợ chết. Ta hóa thành một bộ xương khô, ngủ say
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875426/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.