“Sư đệ, sư đệ?” Tàng Hải đẩy người bên cạnh Đạm Đài Tẫn, “Đệ sao vậy, gọi đệ vài lần đệ đều không nghe thấy?”
Đạm Đài Tẫn hoàn hồn, thấp giọng nói: “Không có việc gì.”
Tàng Hải nói: “Huynh vừa mới đến phòng đệ tìm đệ, nhưng đệ không có ở đó. Đệ đi đâu vậy?”
“Tâm trạng không tốt, ra ngoài đi dạo”
Tàng Hải ngược lại cũng không có hoài nghi, từ trong sơn động ra ngoài, sắc mặt Đạm Đài Tẫn trắng bệch, nhìn liền biết trong lòng có nhiều tâm sự. Sư đệ ra ngoài đi dạo là một chuyện tốt.
Không phải sao, nhìn qua giống người bình thường hơn một chút.
“Ban ngày huynh đi tìm hiểu, biết được ngày mai là Nguyệt Dạ, đến lúc đó bách yêu sẽ dạ hành* (kiểu bách yêu đi dạo),cửa ma vực sẽ mở rộng, nghênh đón các vị Yêu chủ ma chủ trở về, trong tay chúng ta có lệnh bài, đêm mai liền đi ma vực. Sư đệ, đệ điều chỉnh trạng thái tốt nha, ma vực nguy hiểm trùng trùng, không thể phớt lờ.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Ừ đệ biết rồi”
Đạm Đài Tẫn đoạt lấy hồ lô rượu bên hông của Tàng Hải: “Huynh cũng đừng uống rượu, uống rượu hỏng việc”
“Ài ài ài” Tàng Hải thật đau đớn: “Ta cam đoan không uống rượu, đệ để ta tự giác đi”
Đạm Đài Tẫn không để ý tới hắn.
Tàng Hải không nghĩ đến mình đến chính là muốn căn dặn hắn một phen, lại bị nhắc đến chuyện hồ lô rượu, ủ rũ trở về phòng sát vách.
“Không biết lớn nhỏ, không biết lớn nhỏ?”
Tàng Hải vừa đi, Đạm Đài Tẫn từ trên thân xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875425/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.