Đạm Đài Tẫn đi vào sơn động, không biết tìm bao lâu, rốt cuộc nhìn thấy xa xa hình bóng một người gục đầu ôm đầu gối.
Trong hang động một mảnh đen kịt, bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng nước rơi tí tách. Tô Tô ôm đầu gối, gương mặt chôn giữa hai tay, run lẩy bẩy.
Khuynh Thế hoa nguyền rủa Diệp Tịch Vụ suốt đời, nàng là Lê Tô Tô, có thể nàng đã từng là Diệp Tịch Vụ, dù đã đổi một thân thể khác, nhưng ký ức ấy vẫn khắc sâu vào linh hồn.
Cảnh tượng trước mắt như trùng lặp với quá khứ. Không thấy ánh sáng mặt trời, mọi thứ tối đen, tiếng nước rơi từ nham thạch xuống.
Những ký ức nàng không muốn nhớ đến lại ùn ùn kéo đến. Một năm bị giam ở thạch thất kia, pháp lực bị phong ấn, Khuynh thế hoa ngày đêm giày vò nàng, không ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có hy vọng.
Tô Tô lần đầu cúi đầu trước người khác, nàng liều mạng gõ vách đá, nói cho người kia biết nàng sợ hãi.
Nàng quá sợ, Khuynh Thế hoa phóng đại nỗi sợ lên vô số lần, thế giới trở nên tĩnh mịch, cho dù về sau nàng nghe được âm thanh, sự vắng vẻ trong lòng cũng không vơi đi, nàng nhìn thấy ánh sáng mông lung, nhưng một khắc sau mọi thứ đều trở lại như cũ.
Thần khí lặp đi lặp lại sự giày vò nàng, mắt trái chảy xuống một hàng máu, rốt cuộc có một ngày, nàng nhịn không được điên cuồng vỗ vách đá.
“Thả ra ra ngoài, van cầu ngươi thả ta ra ngoài, Đạm Đài Tẫn, ta sợ…”
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-nguyet-quang-cam-chac-kich-ban-be/875424/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.