Lý Tiểu Ngư ăn no căng còn chưa kịp cầm bát lên, đã bị thiếu niên cướp đi, sau khi đứng ở phòng bếp nhìn hắn rửa bát, hỏi: "Buổi tối tớ ngủ ở đâu?"
Bàn tay cầm bát của Nghiêm Viêm run lên, thiếu chút nữa rơi xuống đất, "Cậu không về nhà?"
Lý Tiểu Ngư gật đầu, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Tớ đã nhắn tin cho mẹ nói không về nhà."
"Cậu thường xuyên qua đêm trong nhà nam sinh sao?"
Lý Tiểu Ngư nghe câu nói của hắn có chút quái dị, lại không biết kỳ quái ở đâu, lắc đầu nói: "Không a, đây là lần đầu tiên."
Nghiêm Viêm không nóng không lạnh ừ một tiếng, cất bát đi ra ngoài.
Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, ngoại trừ phòng của mẹ Nghiêm, chỉ còn phòng của Nghiêm Viêm.
Nghiêm Viêm ôm chăn vào phòng mẹ Nghiêm, nói: "Cậu ngủ ở đây."
Lý Tiểu Ngư ngồi xuống, đốt một ngọn nến trên đầu giường, ngẩng đầu nhìn hắn xua tay: "Ngủ ngon ~"
Nghiêm Viêm nhìn cô một lúc lâu, đóng cửa lại mới đi ra ngoài.
Lý Tiểu Ngư cởi áo khoác nằm xuống, đôi mắt nhìn đông nhìn tây, ngoài cửa sổ tối om, tiếng nước và tiếng gió rít qua cửa sổ làm người không thể bình tĩnh.
Cô rụt rụt cổ, nằm vào trong chăn, cuộn tròn người lại.
Không nghĩ sẽ không sợ hãi, không nghĩ nữa, ngủ đi, ngủ đi.
Mơ mơ màng màng, cô lăn lộn đến tận khuya mới ngủ.
-
Dông tố đan xen, cửa sổ bị nước mưa đập xuống phát ra tiếng rào rào, một tia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882454/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.