Nghiêm Viêm trừng mắt nhìn cốc nước kia, giống như cứu tinh, cầm cốc nước uống, này... Bát mì này...... Thật không phải người bình thường có thể ăn.
"Còn ăn nữa không?" Thấy bát mì đã sắp hết, Lý Tiểu Ngư lại săn sóc hỏi.
Nghiêm Viêm mặt không biểu tình lắc đầu, nói: "Tôi đi rửa bát."
"Để tớ rửa cho, tớ còn chưa ăn, ăn xong thì rửa luôn." Lý Tiểu Ngư đứng lên định cầm bát trong tay Nghiêm Viêm, lại bị Nghiêm Viêm ngăn lại.
"Tôi vẫn đói, cậu đừng ăn." Nghiêm Viêm cầm bát đi vào bếp, để lại Lý Tiểu Ngư sững sờ tại chỗ.
Mì...... Mì của cô ngon như vậy sao? Thật sự quá tốt!
Đôi mắt Lý Tiểu Ngư sáng lên, khóe miệng cong lên, ngón tay không nhịn được gõ mặt bàn, khe khẽ hát một ca khúc phổ biến trên TV.
-
Nghiêm Viêm đi vào bếp ôm bụng, chặn lại cảm giác buồn nôn, thở dốc, từng bước một đi đến nồi mì, nhìn đám mì đen sì, giơ tay che mặt nở nụ cười.
Có lẽ đây là cảm giác thích một người, giống như một đứa ngốc, thế nhưng hắn muốn ăn hết số mì trong nồi, lần đầu tiên cô nấu mì, vì hắn mà xuống bếp.
Ngay cả có khó ăn hơn nữa, hắn vẫn muốn ăn hết.
-
Lý Tiểu Ngư ngồi ở phòng khách cầm điệm thoại Nokia nhắn tin cho Hà Phương, sang nhà bạn chơi, để bà đừng lo lắng.
Hà Phương không hỏi quá nhiều, chỉ dặn cô buổi tối đi ngủ sớm, không nên thức đêm.
Thả di động xuống, một mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882453/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.