30 giây thật sự là không đủ thời gian để gỡ bom trên người Knife, Đông Phương Tước ánh mắt dần lạnh lẽo.
" Hahahaha, ngươi....không làm được đâu. Ngươi biết sức công phá của loại bom này...có đúng không hả? Trên con tàu này, người của ta cũng vừa mới đặt rất nhiều bom, rải rác khắp mọi nơi, nếu như ta phát nổ ở đây,...thì các ngươi cũng sẽ vùi thây xuống đáy biển." Knife kiềm nén nổi đau, ông ta cười nói. Hai tay thủ đoạn nắm chặt Đông Phương Tước.
" Ngươi đừng mơ tưởng!" Hắn nói.
Đông Phương Tước không còn thời gian nữa, điều duy nhất hắn có thể làm là kéo Knife ra xa khỏi nơi này. Với tư cách của một thủ lĩnh, hắn phải có trách nhiệm với đồng đội của mình.
Chẳng có lấy một động tác dư thừa, Đông Phương Tước nắm lấy Knife, hắn ôm ông ta cả hai cùng nhau nhảy ùm xuống biển trước khi hết thời gian. Với áp lực nước, sức công phá của quả bom sẽ giảm xuống, hắn chỉ còn cách này mà thôi.
" Uỳnh Ầm Ầm!" Một tiếng nổ như sấm rền vang lên, một bức tường nước trắng xóa bắn lên cao, như muốn nhấn chìm chiếc du thuyền của Cao Tuấn.
" Đông Phương Tước, Đông Phương Tước!" Đinh Tiểu Lộ ở trên tàu cùng Diệp Vấn Thiên, cô sợ hãi hét lên.
" Diệp Vấn Thiên, mặc kệ ta đi! Ngươi mau đi cứu Đông Phương Tước, đi nhanh lên!" Đinh Tiểu Lộ nắm lấy tay áo của Diệp Vấn Thiên, gào đến khản cả cổ.
Lúc này cô mới nhìn thấy đôi mắt ướt đẫm của hắn, Diệp Vấn Thiên hắn đang khóc, lần đầu tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-dao-dai-ca-coi-ra-di-nao/1831470/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.