Chương trước
Chương sau
Trên tàu Jimmy và Đinh Tiểu Lộ cũng nhìn thấy, Jimmy không ngần ngại mà nhảy xuống dưới, hắn bơi đến giúp đỡ Diệp Vấn Thiên. Mà Đinh Tiểu Lộ ở trên tàu, cô đưa tay che mặt, không kiềm chế được lại rơi nước mắt. Cô vừa mừng vừa sợ, mừng vì đã tìm thấy Đông Phương Tước, sợ vì cô không biết tính mạng của hắn như thế nào.
Diệp Vấn Thiên bơi nhanh đến bên cạnh Đông Phương Tước, hắn vội vàng kéo Đông Phương Tước đi. Jimmy cũng nhanh chóng có mặt, cả hai người cùng nhau kéo, nhưng giống như có vật gì giữ bọn họ lại.
" Nặng quá, thiếu gia nặng như thế này sao? Cả hai người chúng ta đều không thể kéo lên được!" Jimmy nhíu mày nói.
Diệp Vấn Thiên không quan tâm đến lời của Jimmy, hắn quay đầu nhìn lại, thì thấy bàn tay Đông Phương Tước nắm thứ gì đó.
" Là một cỗ quan tài sao? Sao ở đây lại có quan tài chứ?" Diệp Vấn Thiên thắc mắc hỏi.
Chính là quan tài bằng thủy tinh của Scarlet, nó vẫn còn nguyên vẹn sau vụ nổ. Diệp Vấn Thiên khi nãy không để ý, nhưng là Đông Phương Tước đã bám vào quan tài của Scarlet mới có thể nổi lên.
Sở dĩ quan tài không hề hấn gì, là do một tay Cao Tuấn làm nên. Ông ta đã cài đặt một hệ thống thép chống đạn tuyệt đối, để bảo vệ nó khỏi bom đạn công kích. Khi vụ nổ xảy ra, hệ thống tự động sẽ dùng thép bao bọc quan tài lại, rồi đẩy nó ra khỏi du thuyền. Ông ta đã dùng vật liệu đặc biệt, để cỗ quan tài không thể chìm xuống nước, vì vậy dù con tàu nổ tung thì quan tài vẫn không bị xây xước gì.
" Boss không buông nó ra, vậy thì kéo luôn lên tàu đi!" Diệp Vấn Thiên suy nghĩ một lúc liền nói.
Nhờ có những người khác giúp đỡ, mà cả Đông Phương Tước và quan tài của Scarlet đều được an toàn đưa lên tàu.
" Đông Phương Tước, anh ấy sao rồi?" Đinh Tiểu Lộ vội vàng chạy đến hỏi tình hình, khi Đông Phương Tước vừa được vớt lên.
" Tôi cũng không biết nữa!" Diệp Vấn Thiên lắc đầu trả lời.
Đinh Tiểu Lộ ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Tước, cô có thể thấy hắn đã bị thương rất nặng. Cả người hắn chỉ toàn là thương tích, do ảnh hưởng vụ nổ, mà cơ thể hắn bị bỏng khá nặng. Trên gương mặt anh tuấn cũng có một vết thương khá sâu, Đinh Tiểu Lộ nhìn thôi đã cảm thấy đau lòng.
" Tước, anh nhất định sẽ ổn thôi!" Đinh Tiểu Lộ cố gượng cười nói, cô cũng là tự trấn an bản thân của mình. Cô nắm lấy bàn tay hắn, áp lên gương mặt nhợt nhạt của mình, cảm nhận hơi ấm của hắn.
Ngồi trên trực thăng, Đinh Tiểu Lộ hai tay ôm chặt Đông Phương Tước, cô im lặng không nói gì. Cô có thể cảm nhận hơi thở yếu ớt của hắn, dù chỉ là hi vọng mong manh thôi, nhưng cô vẫn không muốn bỏ cuộc.
Đông Phương Tước nhanh chóng được đưa đến bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, tim ngừng đập và não bị tổn thương nặng, cùng vô số vết thương khác. Đinh Tiểu Lộ ánh mắt thất thần ngồi ở bên ngoài, hai tay cô đan vào nhau, lo lắng và sợ hãi là cảm giác của cô ngay lúc này.
Diệp Vấn Thiên cũng luôn túc trực ở bên ngoài phòng cấp cứu, trong lòng hắn như lửa đốt, đứng ngồi không yên.
" Uống sữa đi! Cả ngày hôm nay ngươi đã ăn uống gì đâu!" Jimmy nói rồi đưa cho hắn một hộp sữa.
" Không cần đâu!" Diệp Vấn Thiên mệt mỏi lắc đầu, Boss của hắn còn đang ở trong phòng phẫu thuật sống chết chưa rõ, hắn làm sao mà có tâm trạng ăn uống.
" Thiếu gia cũng không muốn nhìn thấy ngươi như vậy đâu! Ngươi gục xuống rồi, thì ai lo lắng cho anh em của ngươi hả?" Jimmy cố nhét hộp sữa vào tay của Diệp Vấn Thiên.
" Cô cần có sức để chăm sóc cho thiếu gia, cậu ấy phúc lớn mạng lớn, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Hắn đến chỗ Đinh Tiểu Lộ nói, rồi cũng tương tự đặt lên tay cô một hộp sữa bò, rồi xoay người đi ra ngoài. Nhìn hộp sữa trên tay, mà lòng của Đinh Tiểu Lộ nặng trĩu, cổ họng cô bây giờ đắng ngắt làm sao mà uống trôi được.
6 Tiếng đồng hồ trôi qua, Đinh Tiểu Lộ lại tưởng như dài đằng đẵng 6 năm trời, tim cô cứ đập liên hồi. Chốc lát lại đưa mắt nhìn đèn trên cửa phòng phẫu thuật, nhưng Đông Phương Tước mãi vẫn không chịu ra.
Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ cũng đang cố gắng làm hết sức mình. Nhưng Đông Phương Tước thương thế thật sự rất nặng, nếu có thể cứu sống, cơ hội tỉnh lại dường như bằng không.
Lại 2 tiếng nữa trôi qua, cuối cùng đèn cũng tắt, cửa mở Đông Phương Tước được y tá đẩy ra ngoài. Cả người là băng gạc trắng xóa, dây nhợ chằng chịt, mà nhìn thôi cũng thấy sợ.
" Bác sĩ, anh ấy sẽ khỏe lại có đúng không? Phẫu thuật rất thành công có đúng không? Anh ấy sẽ tỉnh lại có đúng không?" Đinh Tiểu Lộ nắm lấy tay bác sĩ hỏi không ngừng.
" Mong cô hãy bình tĩnh, bệnh nhân bị tổn thương quá nặng. Phần đầu của anh ấy tụ máu bầm, dù đã được mổ, nhưng khả năng tỉnh lại cực kỳ hiếm hoi. Chúng tôi không thể nói trước được gì, nhưng khả năng anh ấy trở thành người thực vật rất cao. Chúng ta chỉ có thể trông chờ vào kỳ tích mà thôi!" Bác sĩ nhìn cô trả lời.
Đinh Tiểu Lộ hai mắt bắt đầu phủ một lớp hơi nước, cô buông tay bác sĩ ra, rồi đuổi theo Đông Phương Tước.
Diệp Vấn Thiên nãy giờ cũng nghe được lời bác sĩ nói rồi, hắn bất lực ngã ngồi xuống đất. Boss của hắn có thể sẽ không tỉnh lại nữa rồi.
\_\_\_\_\_\_?To be continued?\_\_\_\_\_\_
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.