Sau khi Đường Kiệt rời đi, Tô Châu và đại tiểu thư tức khắc đi tìm Lương Tiểu Nguyệt đã xuất viện.
"Tiểu Nguyệt, con xem ai tới kìa?" Tiền phu nhân nhẹ giọng nói với Lương Tiểu Nguyệt đang ngồi ngây ngốc.
Lương Tiểu Nguyệt quay đầu, nhìn thấy Tô Châu và đại tiểu thư đứng cạnh nhau cách đó không xa, chạm mắt với Tô Châu, sắc mặt cô ta liền trở nên sống động.
Nước mắt trong mắt cô ta không cần chuẩn bị mà lập tức tuôn trào. Cô ta nhớ Tô Châu, mặc dù trong khoảng thời gian này bị bệnh nhưng cô ta vẫn luôn nghĩ về Tô Châu.
Trong lòng Tô Châu cũng bị những giọt lệ của cô ta làm cho xót xa, có những cảm xúc không dễ dàng bị xóa bỏ, dù cho thời gian có dài đi chăng nữa, dù cho thay đổi như thế nào đi chăng nữa. Tình chị em nương tựa lẫn nhau thuở ban sơ, và cả cảm giác khao khát sâu sắc, lúc này đã hóa thành nước mắt, giống như những hạt trân châu vỡ, lã chã rơi.
Tô Châu nhanh chân đi đến trước mặt cô ta rồi ngồi xổm xuống, ấn đường nheo lại, mắt đẫm lệ, nghẹn ngào: "Tiểu Nguyệt..." Đưa tay chạm vào khuôn mặt trắng bệch trong suốt, cảm xúc đau lòng và đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách khiến cô không thể kiềm chế được bản thân, không thốt ra được lời nào, chỉ có thể gọi đi gọi lại cô ta một tiếng Tiểu Nguyệt.
Lương Tiểu Nguyệt không nhịn được mà ôm lấy cô, giống như một đứa trẻ mà gào khóc, nhiều lần kêu: "A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-xua/3374439/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.