Dùng xong bữa, Hạ Nhi trở về phòng cho khách mà La quản gia chuẩn bị cho cô.
Vừa bước vào phòng, lúc cô định tắt đèn thì nhớ ra vẫn chưa khóa cửa.
Cô chạy ra tới cửa định khóa thì cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.
Hạ Nhi giật mình.
Khương Tình nhàn nhã bước vào phòng, dáng người thướt tha, bước chân nhẹ nhàng, khoé mắt bên môi mang ý cười, dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, nụ cười dịu dàng, đuôi mày u tĩnh, có hương vị rất mộc mạc thanh nhã, như cành hoa ngọc lan trắng ngạo nghễ.
Hạ Nhi có chút phẫn nộ, cô khoanh hai tay lại, chậm rãi đi tới một góc sát cửa sổ của phòng ngủ, nơi đó có một chiếc ghế dáng dài, loại ghế "quý phi" rất sang trọng tao nhã.
Hạ Nhi lười biếng nằm nghiêng người trên ghế, nhắm mắt lại, hai tay đan lại đặt trên ngực, hai chân vắt chéo gác lên ghế.
Khương Tình hắng giọng, sau khi thấy cô không động tĩnh gì, mới đổ nửa người trước, nhỏ giọng gọi:
"Bảo bối à.."
Hạ Nhi nằm yên đó bất động, giọng nói bay qua:
"Nếu chị không muốn chết thì an phận đi."
Khương Tình ồ lên ra vẻ đã hiểu:
"Lời đe doạ này đáng sợ đấy, bảo bối."
Nụ cười như thấm sâu vào đôi mắt nâu sẫm, nhưng qua ánh sáng mờ ảo hình như nó lại hơi mơ hồ không rõ:
"Nhưng tôi muốn ôm em ngủ."
Hạ Nhi nhướng mày, còn chưa hiểu gì, Khương Tình đã đột ngột khom người hôn lên môi cô.
Hạ Nhi chỉ cảm thấy hơi thở bỗng ngừng lại trong khoảnh khắc, đầu óc thiếu khí, hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484922/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.