Nắng sớm tràn vào trong phòng, Hạ Nhi bất giác nhíu mày, vừa định đưa tay che lên mắt để chống lại chút ánh sáng đang làm cô khó chịu, nhưng còn chưa kịp động, một bàn tay thon dài mát lạnh đã phủ lên hai mắt của cô, theo đó là chất giọng trầm ấm vô hạn ôn nhu:
"Ngủ tiếp đi."
Hạ Nhi hơi bừng tỉnh một chút, cô dùng tay kéo bàn tay Khương Tình ra, trong đôi mắt hổ phách dường như đều bị người ngồi bên cạnh hấp dẫn, nữ nhân ôn nhuận tao nhã, tôn quý cực hạn, như ngọc vô song.
Lúc này Khương Tình hơi cúi đầu, bàn tay như ngọc đang lật qua lật lại một trang sách, trong phòng lẳng lặng chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rất khẽ.
Hạ Nhi chớp nhẹ mí mắt, vẫn nhìn chằm chằm Khương Tình.
Khương Tình dậy rất sớm, giờ giấc sinh hoạt cực kỳ ổn định.
Hạ Nhi nhoẻn miệng cười, nghĩ rằng nếu mỗi sáng tỉnh lại đều có thể nhìn thấy nữ nhân đẹp như một bức tranh này thì cho dù cô dùng cả một kiếp, hoặc mười kiếp để ngắm, chắc sẽ không thấy chán.
Khương Tình trời sinh chính là như vậy, bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, cho dù là trang nhã hay quyến rũ, cũng đều hút hồn người khác đến mê mẩn, khiến người ta quên mất cả việc thời gian xung quanh đang dần trôi đi.
"Tỉnh? Không muốn ngủ tiếp nữa sao?" Giọng nói thanh nhuận của Khương Tình lại vang lên.
"Ừ!" Hạ Nhi đáp một tiếng, vẫn nhìn Khương Tình không rời mắt.
Khương Tình cúi đầu nhìn cô, đặt cuốn sách sang bên cạnh, bàn tay như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484923/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.