Ánh trăng sáng rất đẹp, nhưng một lát sau lại có một cơn mưa lớn ập xuống, làm ướt cả một mảng lá nửa vàng nửa xanh, nhiệt độ cũng giảm hẳn.
Khi cơn mưa như gột rửa tất cả những u ám, cũng là lúc gió rét ập tới.
Hạ Nhi không biết mình đã ngồi bao lâu, hoặc là rất nhiều tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, hoặc là chỉ vài phút vài giây ngắn ngủi.
Cô không nhớ rõ nữa.
Chỉ biết giây phút cô như chết lặng đi, Hàn Tịch đã xuất hiện, đem cô rời khỏi Khương gia.
Hàn Tịch muốn cô trở về Hạ gia, thế nhưng cô lại cố chấp muốn về đây.
Cô đã cố chấp đến mức đẩy Hàn Tịch xuống xe, sau đó như một kẻ điên mà về nhà.
Từ lúc trở về cho đến giờ, cô vẫn như vậy.
An tĩnh...
Quá khứ vùn vụt lướt qua trong đầu cô.
Tất cả những kỷ niệm vụn vặt, lác đác, vui vẻ hay bi thương đều như dính chặt vào nhau, chồng khớp lên nhau.
Những câu chuyện lướt qua vội vã, thứ có thể khiến cô ghi nhớ bây giờ lại toàn là đau khổ.
Khương Tình trở về biệt thự, vừa bước vào nhà đã trông thấy Hạ Nhi ngồi trên ghế sofa.
Cảnh tượng trước mắt như đọng lại thành một bức tranh tuyệt mỹ nhất.
Nữ nhân ngồi trên ghế, vòng hai tay ôm lấy người, ánh mắt thẫn thờ không còn chút sinh khí.
Ánh trăng hắt vào bậu cửa.
Khuôn mặt cô còn nhợt nhạt hơn cả trăng.
Mái tóc nâu xoã bao phủ trên thân thể mảnh mai, giống như một thác nước nhuốm màu ánh trăng bạc nhược, bộ lễ phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484875/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.