Hạ Nhi biến mất ba ngày.
An Tranh gần như xới tung cả thành phố S cũng không thể tìm ra cô, tới căn hộ trước đây cô từng ở chỉ thấy xung quanh bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, không có dấu hiệu có người ở trong nhà.
Lương Hạ biết được chuyện cũng vô cùng lo lắng, theo An Tranh đi khắp nơi tìm người.
Hàn Tịch sau khi hỏi thăm khắp nơi, tra mọi camera an ninh mới phát hiện ra cô đang ở trong căn hộ chung cư.
Chỉ là... cô không ra ngoài.
Cô cứ thế nhốt mình lại, cũng không ăn không uống.
Hàn Tịch ngay lập tức chạy đến căn hộ, lại trông thấy An Tranh đang đứng trước cửa, hẳn là cũng đã tra ra nơi cuối cùng cô xuất hiện.
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn hơn, cùng với đó là tiếng của An Tranh:
"Em mở cửa cho tôi!"
Hạ Nhi không biết mình đã ở trong phòng bao lâu.
Từ khi trời sáng đến khi trời tối, từ sau trưa xế chiều cho tới khi hoàng hôn trăng lên.
Trong mơ màng, Hạ Nhi mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ là khung cảnh của một đám cưới, Khương Tình nhẹ nhàng kéo tay cô lại, đeo nhẫn cưới lên ngón áp út của cô.
Nữ nhân ấy ôn nhuận dịu dàng nói với cô:
"Hạ Nhi, từ nay về sau, em chính là vợ của tôi. Vĩnh viễn chúng ta không bao giờ chia xa nữa."
Sau đó hôn lên trán cô, má cô, bờ môi mỏng ấm áp như ánh nắng mùa xuân.
Trong mơ, cô đã hỏi:
"Tình à, chúng ta sẽ sống với nhau trọn đời đúng không?
Khương Tình vô cùng dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484876/chuong-254.html