Bên ngoài cửa sổ sát đất là vườn hoa, phóng tầm mắt ra ngoài là một màu xanh mướt.
Ánh đèn từ hành lang rọi sáng một mảng lớn, trải xuống lớp sàn gỗ trong phòng khách, càng khiến nó sáng lên rực rỡ.
Lam Yên một thân váy ngủ rất thoải mái, chiếc áo choàng dài màu cánh hồng khô, mái tóc dài gần đến eo buông xõa, ngồi uể oải trên ghế sofa, cánh tay phải chống lên đầu, bàn tay còn lại cầm ly rượu vang đỏ, uống thêm một hớp, khuôn mặt lại đỏ ửng lên vài phần.
"Khương Tình! Chị hiểu rõ là không thể được mà."
Khương Tình nhíu mày, an tĩnh ngồi đối diện Lam Yên, từng chữ rất dứt khoát:
"Cô cũng biết tôi không cho cô được, tôi sẽ để Lam gia lại cho cô. Đừng làm trò điên khùng nữa."
Giữa căn biệt thự xa hoa của Lam gia, Khương Tình ngồi giữa phong cảnh còn đẹp hơn cả một bức tranh làm động lòng người trước mặt.
Lam Yên hừ lạnh, vung tay ném mạnh ly rượu vang xuống sàn nhà, phát ra tiếng vỡ nát chói tai, sự lạc lõng và cô đơn trong ánh mắt khiến người ta xót xa.
"Chị nghĩ em cần Lam gia sao? Em trở về là vì chị. Chị hiểu chưa?"
Dứt lời, Lam Yên nhìn ra phong cảnh bên ngoài, con ngươi không buồn nhúc nhích, mệt mỏi mang chút men rượu:
"Lam gia sẽ không cho phép chị tuỳ hứng lần này. Khương gia cũng sẽ không để yên."
Sắc mặt Khương Tình tối sầm lại, ngữ khí không hề nhẹ nhàng:
"Lam Yên! Bà ấy không có quyền can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tôi. Nếu cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484850/chuong-229.html