Xuyên qua một hành lang dài đằng đẵng, ánh sáng trắng trên đỉnh đầu tuy sáng nhưng lại nhợt nhạt và âm u đến mức khiến người ta phải rợn sống lưng.
Sau khi nhìn thấy Khương Tình đứng đợi ở trước cửa xe, Hạ Nhi mới phát hiện ra chân mình mềm nhũn.
Khương Tình bước tới đỡ vững lấy cô, rồi vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô:
"Không sao, không sao rồi."
Màn đêm kéo dài miên man, con đường rực sáng với những ánh đèn hoa lệ.
Hạ Nhi nhìn ra ngoài cửa xe, chút ánh sáng âm u không rõ ràng phía đường chân trời như phá vỡ bóng tối.
Khương Tình một tay giữ vô lăng, một tay nắm chặt lấy tay Hạ Nhi. Tay cô rất lạnh, từ lúc lên đến ô tô, dọc đường bóng người bóng xe nườm nượp qua lại, tay cô từ đầu đến cuối vẫn không thể ủ ấm được.
Cả sắc mặt cô cũng trắng bệch như tờ giấy, đôi lông mày nhíu lại, bờ môi cũng không còn sắc đỏ hồng hào.
"Đừng suy nghĩ gì nữa cả, về nhà ngủ một giấc thật say đi." Khương Tình thở dài, khẽ nói: "Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời đừng tới công ty."
Lòng bàn tay Hạ Nhi được thấm đẫm hơi ấm, rõ ràng là ấm áp mà vẫn không đấu lại được khí lạnh xông lên từ tận đáy lòng.
Cô khản giọng lên tiếng:
"Dung Lạc vì em đỡ một nhát dao, sống chết không rõ."
Khương Tình trầm mặc, nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt kiên định:
"Cô ta không chết được. Tôi đã để Tô Thịnh qua đó xem tình hình rồi, sẽ ổn thôi."
"Là lỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484851/chuong-230.html