Sau khi Dung Lạc rời đi, cô không vào nhà ngay mà tiếp tục ở ngoài ban công hóng gió.
Từ sau chuyện đính hôn bị huỷ bỏ, đây là lần đầu tiên cô cùng Dung Lạc nói những lời chân thành từ tận đáy lòng như vậy.
"Bảo Bối."
Hạ Nhi giật mình quay đầu giương mắt nhìn nữ nhân đang từ phía sau mình đến đây.
Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Khương Tình giống như đẩy ra đám sương mù, dần xuất hiện vô cùng rõ ràng.
"Em cũng đang lo chị sẽ nghĩ nhiều, thế nên định vào giải thích với chị." Hạ Nhi khẽ nói.
Khương Tình nhìn Hạ Nhi đang cười rộ lên như trăm ngàn đoá tường vi bung nở, cảm thấy ôn hòa đến tận đáy lòng, đã bao nhiêu lần nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, nhưng mỗi lần trông thấy lại luôn có cảm giác cô như ánh mặt trời, nụ cười xinh đẹp khiến thần hồn người ta điên đảo.
Khương Tình nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Giải thích gì vậy?"
Lời nói vừa dứt, Hạ Nhi đã chậm rãi nâng tay lên, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc của nữ nhân trước mặt.
Cô chậm rãi buộc chặt cánh tay, để Khương Tình cảm nhận được độ ấm và sự tồn tại của mình.
Giờ khắc này, trái tim lạnh lẽo của Khương Tình đột nhiên xuất hiện một cảm giác vô cùng xúc động.
Khương Tình bật cười khe khẽ, vùi đầu vào cổ của cô, ngửi mùi thơm của những sợi tóc, nhịn không được lên tiếng như đang nỉ non:
"Em không cần giải thích. Tôi biết em với Dung Lạc nói chuyện gì."
Dứt lời, Khương Tình buông đôi tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484847/chuong-226.html