Trước kia cô tuỳ hứng không chịu gò bó. Bây giờ, vì sự tồn tại của Khương Tình, cô lại càng trở nên phóng khoáng thoải mái hơn. Càng ở lâu bên cạnh nữ nhân này, cô càng khó tách rời.
Chỉ một vài câu nói thể hiện sự cưng chiều sủng nịnh, cô liền tham luyến yêu thích cảm giác được nuông chiều đến hư người này, mặc thế gian ngoài kia có vần vũ, chỉ cần biết bên cạnh cô luôn có một người che chở bảo vệ, yêu thương cô.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, mềm nhẹ mở miệng:
"Em muốn phụ chị một chút."
Ánh mắt hổ phách liếc tới chiếc đĩa đựng thịt nướng đang toả mùi thơm rất hấp dẫn bên cạnh, lại nhẹ giọng bổ sung:
"Nhưng mà có lẽ chị làm xong cả rồi."
Khương Tình bước đến trước mặt cô, ôn nhu vén nhẹ một lọn tóc nâu dài ra sau vành tai trắng nõn, thấp giọng:
"Em mà phụ thì tôi lại phải dọn dẹp phòng bếp một lần nữa mất."
Dứt lời, Khương Tình nắm lấy hai vai cô xoay người hướng ra cửa phòng bếp:
"Vẫn là ra ngoài đi, tôi sẽ xong ngay thôi."
Hạ Nhi bị đẩy ra khỏi cửa, cũng không cố gắng nài nỉ để ở lại. Cô quay đầu sang hướng Dung Lạc đang đứng, ngữ khí bình thản:
"Dung Lạc. Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Dung Lạc nhíu mày, sau đó không chút suy nghĩ lướt ngang qua người Khương Tình đi ra ngoài, còn cong môi cười ý vị.
Sắc mặt Khương Tình rất không vui.
Với những gì Hạ Nhi hiểu về Khương Tình, có lẽ trong giây phút đó, Khương Tình đã cảm thấy việc cứu Dung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tieu-thu-hom-nay-co-nam-tren-khong/484846/chuong-225.html