Hai năm qua, dì Lưu vẫn không có sự thay đổi lớn nào, vẫn là dáng người tròn vo, trên mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười, nhìn vào làm người ta có cảm giác cực kì dễ chịu.
Thấy Hướng Vãn tiến vào, bà đầu tiên là sửng sốt một lúc lâu, sau đó liền lại là kinh hỉ, lại là đau lòng mà đi tới bên cạnh cô, "Vãn Vãn, con ra từ lúc nào? Tại sao không nói cho dì Lưu một tiếng?"
Bà một tay lôi kéo Hướng Vãn, một tay xoa vết sẹo nơi đuôi mi mắt của Hướng Vãn, mắt đã đỏ, "Mấy năm nay con có phải đã chịu nhiều cực khổ không?"
"Vẫn tốt ạ." Hướng Vãn nỗ lực nâng cao khóe môi, ngồi ở ghế trên, "Dì Lưu, dì so với hai năm trước càng xinh đẹp hơn."
"Con cái đứa nhóc này..." Tầm mắt dì Lưu dừng lại ở bả vai cùng sống lưng của cô, chỗ nào cũng ngang dọc vết sẹo đan xen nhau, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là lau khóe mắt nói: "Hôm nay sinh nhật con, con ngồi đây, dì xuống dưới nấu bát mì trường thọ cho con!"
Nghe được cô nói cảm ơn, dì Lưu dừng lại bước chân, trừng lớn mắt nhìn cô, rồi cái gì cũng không nói, thần sắc phức tạp mà đi phòng bếp làm mì.
Không lâu sau liên mang lên bát mì nóng hổi, Hướng Vãn ăn hương vị vô cùng quen thuộc của mì trường thọ, cảm nhận được một dòng nước ấm chảy trong lòng.
Miệng cô nhai mì, mơ hồ không rõ hỏi: "Tại sao dì lại nghỉ việc rồi đến nơi này mở tiệm ăn?"
"Con đã hỏi thì dì cũng nói." Dì Lưu nhíu mày, nhanh chóng giãn ra.
Nghe đến đây, Hướng Vũ buông đôi đũa, nhanh chóng lau khóe miệng, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mảng tối tăm cùng phẫn nộ, "Ba mẹ không nhận em là con gái nữa, dì Lưu nhịn không được, nên mới nghỉ việc rồi tới nơi này mở tiệm cơm."
Hướng Vãn nuốt miếng mì trong miệng xuống, ánh mắt đen tối không rõ.
"Con cũng là cha của hai đứa con rồi, tại sao nói chuyện lại không biết suy nghĩ như vậy?" Dì Lưu tức giận đến đánh Hướng Vũ hai cái, cùng Lâm Na Lộ nói, "Tiểu Lộ à, con nên quản nó lại cho tốt đi!"
Lâm Na Lộ liếc mắt thần sắc cô đơn Hướng Vãn, kéo lỗ tai chồng dặn dò, "Chuyện không nên nói thì đừng có nói nữa, anh không nói cũng không ai bảo anh câm đâu!"
Hướng Vũ ai u xin tha, cũng không còn nói gì nữa. Không khí trong quán an tĩnh, chỉ còn lại có âm thanh sột soạt khi ăn mì.
Sau một lúc lâu, Hướng Vãn khóc thút thít, thanh âm hơi có chút khàn khàn đánh vỡ trầm mặc, "Dì Lưu, dì vì một đứa mang danh tội phạm giết người, đáng giá sao?"
"Phi phi phi, cái gì mà tội phạm giết người, đừng có nói bậy. Vãn Vãn của chúng ta chỉ là nghịch ngợm, mê chơi, thông minh và lá gan cũng lớn một xíu, là tính của những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có đều có! Dì không tin con có gan đi giết người!"
Hướng Vãn gắt gao nắm chặt đôi đũa, dùng sức chọc vào đáy tô, đáy mắt đã thống khổ lại có khó hiểu, "Dì tin tưởng con như vậy, vì cái gì mà cha mẹ hai người họ không ai tin con?"
Trong một đêm, cha mẹ những người luôn đặt cô trong lòng bàn tay mà sủng ái không chút do dự đem cô xem cô là kẻ giết người vì lợi ích của bản thân mà đoạn tuyệt với cô, cô dùng hai năm trong tù khuyên chính mình phải tiếp nhận hiện thực này. Nhưng cuối cùng, cô vẫn không làm được.
Hướng Vũ đập tay lên bàn, còn chưa kịp nói tiếng nào, đã bị dì Lưu bịt kín miệng, "Tiểu Lộ à, con cùng A Vũ ra ngoài đi dạo mát ngắm cảnh đi, ta cùng Vãn Vãn hai năm không gặp, cho chúng ta không gian để tâm sự với nhau đi."
"Dì Lưu chúng con đi ra ngoài ngay đây, ở đây lại làm bóng đèn cản trở hai dì cháu lâu ngày không gặp tâm sự, hai vợ chồng con thật vô ý quá." Lâm Na Lộ nghiến răng nghiến lợi nói xong, túm Hướng Vũ đi ra ngoài.
Hướng Vũ dùng sức giãy giụa, cô cũng ngăn không được, liền kéo lỗ tai chồng cảnh cáo, "Họ Hướng, anh còn như vậy hai chúng ta ngay lập tức ly hôn!"
Hướng Vũ nháy mắt không còn phản kháng, bị cô kéo lỗ tai túm đi ra ngoài, chỉ là ánh mắt vẫn luôn ở trên người Hướng Vãn, đáy mắt tràn đầy đau lòng.
"Con muốn nghe dì Lưu nói điều con thích nghe, hay là muốn dì nói thật?" Dì Lưu nói chuyện làm việc luôn luôn sắc bén, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Hướng Vãn ánh mắt lóe lóe, bưng lên bát lên uống mấy ngụm nước lèo, rồi mới cầm khăn giấy xoa xoa khóe miệng, "Nói thật ạ."
"Mẹ của con thì ta không biết, nhưng ba con... điều nên biết đến không nên biết đến, trong lòng ông ấy rõ hơn ai hết. Bất quá Hạ tổng không cùng con đính hôn, còn muốn ông ấy đoạn tuyệt quan hệ với con, ông ta cảm thấy con đối với Hướng gia không còn giá trị gì nữa, liên buông tay con." Dì Lưu hai tay chống ở trên bàn, tức giạn mà thở hổn hển nói.
Cửa lạch cạch vang lên một tiếng, rồi mở ra.
Lâm Na Lộ cùng Hướng Vũ trở lại, hai người đồng thời liếc nhìn Hướng Vãn, rồi mới trở lại ghế ngồi xuống.
Yết hầu Hướng Vãn run lên, cô bưng bát lên, muốn uống một ngụm nước lèo, nhưng tay lại run lên quá, bát không cầm chắc, râm một tiếng rơi xuống mặt đất vỡ tan tành, nước canh lan tràn khắp nơi.
"Thực xin lỗi, dì Lưu." Cô lấy một đống khăn giấy, ngồi xổm xuống muốn đi lau. Dì Lưu đứng lên, vòng đến bên cạnh cô, túm chặt tay cô, "Dùng tay dễ bị thương sẽ không tốt, A Vũ, có cây lau nhà ở phòng bếp, con mang lại đây dọn dẹp đi."
Hướng Vũ cau mày, vừa muốn phản bác, liền bị Lâm Na Lộ liếc mắt, lệnh đã được ban ra liền chạy nhanh đi lấy dụng cụ dọn dẹp. Hướng Vãn cũng không lên tiếng.
"Dì Lưu." Lâm Na Lộ nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cuối cùng vẫn là không nhịn xuống được, "Cho dù ba có kiêng kị Hạ tổng, mới cùng Vãn Vãn đoạn tuyệt quan hệ cha con, nhưng ông ấy cũng không cần thiết ngầm che chở Giang Thanh Nhiên đi? Không biết còn tưởng rằng Giang Thanh Nhiên mới chính là con ruột của ông ấy!"
Hướng Vãn còn cúi đầu, mi cong vút run rẩy, đầu cũng thoáng nâng lên chút.
"Muốn dì nói, kẻ có tiền chính là kẻ chiến thắng!" Dì Lưu thẳng thắn, "Các con là người nhà nên tin tưởng Vãn Vãn, người ngoài không nhất thiết phải tin tưởng nó, hơn nữa cảnh sát có chứng cứ rõ ràng cũng bất lợi với Vãn Vãn, nếu là..."
"Đó chính là đàn phế vật, tai nạn xe cộ kia rõ ràng chính là cái bẫy mà Giang Thanh Nhiên tính kế với Vãn Vãn, bọn họ cái gì đều tra không ra!" Hướng Vũ cầm cây chổi, vẻ mặt ghét bỏ mà dọn dẹp mì sợi trên mặt đất, gào thét lớn đánh gãy lời nói của dì Lưu.
Lâm Na Lộ đạp cẳng chân chồng một cái, "Đừng ngắt lời!"
"Cầm cây chổi trực tiếp quét mì sợi, con cũng là một nhân tài!" Dì Lưu ôm ngực mắng một câu, mới quay sang Lâm Na Lộ nói: "Nói đơn giản, con tin tưởng Vãn Vãn vô tội, vậy lấy chứng cứ ra đây?"
"Nếu là lấy không ra được chứng cứ còn liều mạng che chở, so với việc gây thị phi cũng không khác biệt nhau lắm, Hướng tiên sinh là loại người rất quan trọng mặt mũi, sao có thể để người khác bàn tán, chỉ trỏ mình được?" Dì Lưu không chút nào che dấu đối sự khinh thường đối với Hướng Kiến Quốc, "Cùng các con nói thật, ta thật đúng là không ngờ ông ấy là cái con người..."
Hướng Vãn lau khóe mắt, ngẩng đầu, trong thanh âm mang theo vài phần che dấu mỏi mệt, "Dì Lưu, đừng nói nữa."
"Được được được, nghe theo con không nói nữa." Dì Lưu trên mặt tràn đầy đau lòng, cô mịt mờ mà nhìn Hướng Vãn, nuốt nước miếng nói: "Vãn Vãn, chân của con sao rồi?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]