"Chính là cô ta, lái xe tưởng đã đâm chết Giang tiểu thư, hiện tại người ta đến tặng quà mà còn ... haizzz."
"Hai người đó không phải bạn tốt sao? Hướng Vãn như thế nào lại có thể làm việc đó?"
"Dù không phải là bạn tốt, cô ta cũng không thể ra tay tàn nhẫn như thế, này... này không phải giết người sao?"
"Ngày xưa cũng là một đại tiểu thư tính tình không tốt, cô ta cùng anh trai mình giống nhau không học vấn không nghề nghiệp, ở trường học thì coi thường bạn học, vốn dĩ l không phải thứ tốt đẹp gì. Nếu không phải gia nghiệp Hướng gia to lớn, thì anh em bọn họ đã sớm bị cảnh sát tống giam vào ngục rồi!"
Thang máy khách sạn đã có vài người xếp hàng, bọn họ cũng cùng những người khác giống nhau nhìn cô, môi khép khép mở mở.
Hướng Vãn nghe không được bọn họ đang nói chút cái gì, nhưng vẫn biết được bọn họ là đang phê bình, cười nhạo cô. Sắc mặt cô tái nhợt, liền xách váy chạy vào cầu thanh thoát hiểm. Cầu thang tối đen như mực, theo giày cao gót lộc cộc phát ra tiếng vang, từng ánh đèn sáng lên nhưng cô chạy đến sau, lại lần nữa vụt tắt. Cầu thang dài vô hạn tuần hoàn, giống như những cơn ác mộng hàng ngày cô gặp phải, như thế nào đều chạy không không tìm ra lối thoát
Phanh!
Hướng Vãn bước hụt chân, từ cầu thang lăn xuống, đơn giản lăn hai ba cái bậc thang liền dừng, không có vết thương đáng ngại. Không có thanh âm, đèn nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785545/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.