Giang Thanh Nhiên nhanh tay rút khan tay trong tui đưa cho Vu Tĩnh Vận, an ủi nói: "Dì đừng nóng vội, con và anh không phải đã đến rồi sao? Mẹ con ở đâu vậy?"
"Ở trong phòng khách..." Vu Tĩnh Vận lau nước mắt, nức nở nói: "Vãn Vãn, A Vũ bọn nó gây ra chuyện như vậy, vậy mà anh em các con còn đồng ý đến đây giúp đỡ, ta thật sự... Thật sự không biết nên làm như thế nào để cảm ơn hai con."
Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói: "Dì đừng khách sáo như thế, chúng ta vẫn là nhanh đi vào thôi."
Ba người cùng đi vào, bà Giang đang cùng Hướng Kiến Quốc giằng co, không khí căng thẳng, đám người hầu lo lắng thấp thỏm đứng ở một bên, muốn khuyên can không dám, chỉ đứng một bên cầm sẵn thuốc trợ tim, để phòng ngừa trường hợp xấu nhất.
"Cậu và Hướng Vãn thật giống nhau, chính là đều là súc sinh không lương tâm!" Bà Giang chỉ vào mặt Hướng Vũ, chửi ầm lên, "Trước kia em gái cậu hai Giang gia, Thanh Nhiên cũng không trách mắng các người?"
"Trước khi cậu thi đại học, thành tích không tốt, Thanh Nhiên còn theo năng nỉ anh trai nó bổ túc cho cậu, cùng nhau học tập chuẩn bị thật tốt cho kì thi đại học! Nó trước một câu anh hướng Vũ sau một câu anh Hướng Vũ, cậu như thế nào có thể đối xử với nó như thế?" Nói đến kích động, nàng nước miếng phun vào mặt Hướng Vũ.
Hướng Vũ lau sạch nước bọt trên mặt, bị chỉ vào mặt mắng lâu như thế, đã sớm không kiên nhẫn, "Con vì xem di là trưởng bối, mới nhẫn lâu như thế, dì đừng ép con!"
"Tôi cứ mắng đấy, cậu định làm gì tôi đây? Muốn đánh sao?" Bà Giang tiến về phía trước vài bước, móng tay chọt vào mặt Hướng Vũ, "Đúng là đồ không có lương tâm, Hướng Vãn thiếu chút nữa đã đâm chết Thanh Nhiên, tôi đã không tính toán với Hướng gia các người, kết quả người lại lấy oán trả ơn, đi gây sự với Thanh Nhiên!"
Nghe đến đây, Hướng Vũ hoàn toàn nổi giận, đẩy bà Giang ra, quát: "Chuyện của hai năm trước, không biết ai là người hại ai đâu! Tôi cảnh cáo bà đừng động tay động chân với tôi, tôi không có thói quên đánh phụ nữ!"
"Mẹ, mẹ có sao không?" Giang Thích Phong chạy nhanh qua đi đỡ lấy mẹ mình.
Bà Giang không nghĩ tới Hướng Vũ thật sự sẽ động thủ với mình, hồng hộc mà thở hổn hển, nửa ngày chưa nói ra lời nói.
"A Vũ, con tại sao lại động thủ với dì Giang như vậy?" Vu Tĩnh Vận đi đến trước mặt Hướng Vũ, nôn nóng mà nói: "Mau xin lỗi dì ấy nhanh lên!"
"Con đời này sẽ không bao giờ xin lỗi người của Giang gia" Hướng Vũ phỉ nhổ xuốngđất, một tay đem cà vạt kéo ra ném đi. Sự kích động không ngừng lại, Hướng Vũ chỉ vào mẹ quát: "Vãn Vãn mới là con gái ruột của mẹ, vì cái gì mà cha mẹ đều không tin nó, mà lại đi tin tưởng người ngoài? Hướng Vũ tôi đây trước giừo chưa bao giờ thấy loại cha mẹ nào như hai người!"
Nếu là ngày thường nếu Hướng Vũ nói lại những lời đại nghịch bất đạo này, Hướng Kiến Quốc nhất định sẽ lớn tiếng mắng chửi, nhưng hôm nay lại bị bà Giang chọc đến bệnh tim tái phát nên không nói lời nào.
"Avũ, con đừngnói hươu nói vượn!" Vu Tĩnh Vận vội la lên.
Hướng Vũ a một tiếng, "Mẹ, xem ra người cùng cha lương tâm đều bị chó tha rồi!"
Hướng Vũ dù bên ngoài có làm ra chuyện gì, nhưng cũng chưa bao giờ có hành động hay lời nói gì quá phận với Vu Tĩnh Vận, ánh mắt không thể tin được mà nhìn con trai mình.
Giang Thích Phong đỡ mẹ, đáy mắt màu hổ phách tức giận, "Hướng Vũ, hành động lần này của cậu thật quá đáng."
"Tôi đây quá đáng?" Hướng Vũ chỉ tay vào chính mình, mắt đầy tơ máu, "Cậu làm cho em gái tôi quỳ trước cửa Mộng Sở Hội, quỳ đến..."
Hướng Vũ nghẹn ngào một chút, "Quỳ đến đầu gối sưng lên là không quá đáng? Giang Thanh Nhiên đổ một bình nước sôi lên chân Vãn Vãn cũng là không quá đáng!"
Thanh âm bởi vì cất lên quá cao, thậm chí có chút phá âm, "Vãn vãn bị các người bứt đến nỗi đã lao vào xe để tự sát nếu hôm đó không có tôi thì nó đã sớm không còn trên cõi đời này nữa rồi, các người nói tôi quá đáng, thật sự là quá khôi hài."
Vu Tĩnh Vận cũng không biết bởi vì con trai chống đối mình, hay là bởi vì nghe thấy những việc con gái đã trải qua, có lẽ là cả hai, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.
Giang Thích Phong không biết chuyện Hướng Vãn đã từng tự sát không thành, trái tim bỗng dung nhói lên.
Trong ấn tượng của Giang Thích Phong Hướng Vãn vẫn giống hai năn trước, cô sống cao ngạo, không bao giờ để bản thân yếu đuối trước mặt người khác, người như vậy mà lại tự sát?
"Xin lỗi anh Hướng Vũ, không cẩn thận là Hướng Vãn bị thương, là em không đúng." Giang Thanh Nhiên nghiêm túc mà chân thành, "Em cũng đã đến xin lỗi Hướng Vãn, nếu anh vẫn còn oán giận, em cũng không có gì để giải thích. Nhưng mặc kệ có chuyện gì xảy ra, anh cũng không nên động thủ với người lớn như vậy, em hy vọng anh có thể xin lỗi mẹ của em."
Hướng Vũ ngạnh cổ, bất chấp, "Không nói, thích làm gì thì làm!"
Giang Thanh Nhiên thở dài, nhìn về phía Vu Tĩnh Vận, mặt có vài phần bất đắc dĩ, "Dì, chuyện này... con cũng lực bất tòng tâm rồi."
"A Vũ ——" Vu Tĩnh Vận rưng rưng nhìn Hướng Vũ, đáy mắt cầu xin, "Chuyện này xác thật là con làm sai, con nên nói một lời xin lỗi với dì Giang đi."
Hướng Vũ có nháy mắt có chút dao động, nhưng thật nhanh liền biến thành phẫn nộ, "Muốn con xin lỗi cũng không phải không thể!"
Nói xong liền chỉ vào Giang Thích Phong, nghiến răng nghiến lợi, "Vậy anh ta cũng phải giống Vãn Vãn, ở trước cửa Mộng Sở Hội quỳ một đêm, làm thế tôi liền đến xin lỗi! Các người có bảo tôi quỳ xuống xin lỗi, tôi cũng chấp nhận!"
"Cậu nằm mơ đi!" Bà Giang rống lên, phẫn nộ mà chán ghét ánh mắt dừng trên người Hướng Kiến Quốc, "Một đứa là tội phạm giết người, một đứa chăng khác nào một đứa du côn ngoài đường, Hướng Kiến Quốc, uổng công người bên ngoài luôn khen ngợi ông kà người tốt, làm từ thiện nhiều. Ông xem mình đã nuôi dạy các con mình thành người như thế nào đi này!"
Giang Thanh Nhiên cùng Giang Thích Phong muốn nói gì đó, bà Giang liền ngăn bọn họ lại, "Các con hôm nay cũng đừng mong hoà giải được bọn ta, mẹ dù có thế nào cũng không bao giờ đội trời chung với Hướng gia. Nhà bọn họ, hai đứa con đều không học vấn, không nghề nghiệp, ăn không ngồi rồi, mẹ..."
"Đủ rồi!" Hướng Kiến Quốc mặt đỏ tai hồng mà đánh gãy lời nói, thở hổn hển: "Bà tưởng rằng tôi cũng muốn hoà giải với bà, chuyện đó tuyệt đối không bao giờ xảy ra!"
Bà Giang hừ thật mạnh một tiếng, châm chọc nói: "Hướng Vãn thiếu chút nữa hại chết con gái tôi, Hướng Vũ trước hai ngày lại lấy nước sôi đổ vào người Thanh Nhiên, ông làm sao còn có mặt mũi cùng tôi hoà giải chứ?"
"Mẹ..." Giang Thanh Nhiên túm túm ông tay áo mẹ, nói một tiếng.
Bà Giang cúi đầu nhìn con gái, mãn nhãn đau lòng, "Người lớn nói chuyện, con đừng xen vào, mẹ hôm nay dù thế nào cũng sẽ đòi lại công bằng cho con!"
Nói xong liền ngẩng đầu nhìn Hướng Kiến Quốc "Không biết tại sao tất cả mọi người ở Hướng gia các người đều không biết xấu hổ như thế!"
"Hướng gia không biết xấu hổ, so với chung tôi không biết bà còn xấu hổ đến chừng nào!" Hướng Vũ xuy một tiếng, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy khinh thường, "Chưa kết hôn đã có thai, trước khi kết hôn không biết đã qua lại với bao nhiêu nam nhân rồi..."
Vu Tĩnh Vận sợ tới mức không khóc nữa, cuống quít che miệng con trai, tức muốn hộc máu mà đè nặng giọng nói: "A Vũ, coi như mẹ cầu xin con, con bớt nói bậy lại được không!"
Bà Giang sắc mặt trắng nhợt, đông cứng khi nghe được những lời vừa rồi. Mà Giang Thanh Nhiên cũng lập tức ngẩng đầu nhìn mẹ mình, như đang suy nghĩ gì đó.
Hướng Kiến Quốc nghẹn uất hai năm, lúc này nói chuyện có chút run rẩy, "Hướng Vãn đâm gãy chân Thanh Nhiên, Hạ Hàn Xuyên cũng đã đem chân của nó đánh gãy rồi, sau đó còn cho nó đi từ hai năm, hiện tại còn bắt nó chịu nhục nhã mà làm việc ở Mộng Sở Hội, những thứ nó thiếu Giang Thanh Nhiên sớm đã trả đủ rồi! Lần này, A Vũ làm bỏng mu bàn tay của Thanh Nhiên, nhưng Thanh Nhiên cũng đã làm Hướng Vãn bị bỏng cả đùi phải, bà lại đến mắng con trai tôi là côn đồ, hai đứa con của tôi đều là côn đồ?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]