"Giang tiểu thư cũng không phải cố ý làm cô bị thương, cô ấy hiện tại cũng đã xin lỗi, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy đi." Chu Miểu túm góc áo Hướng Vãn, nhỏ giọng nói.
Hướng Vãn nhìn Chu Miểu một cái, đem góc áo từ trong lòng bàn tay cô kéo ra.
Chu Miểu tay bị kéo ra, ngượng ngùng mà cười cười, buông tay, lại nâng tay lên, không biết nên nên làm gì.
"Nói xin lỗi là chuyện của Giang tiểu thư, nhưng có tha thứ hay không là chuyện của tôi." Hướng Vãn nhìn Giang Thanh Nhiên, như là đang nói chuyện này, nhưng hàm ý là đang nói đến chuyện khác, "Chuyện cô làm, tôi vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ. Chỉ sợ đến khi chết, tôi cũng sẽ mang theo nỗi hận này xuống quan tài."
Giang Thanh Nhiên ánh mắt lóe lóe, đáy mắt có hơi lúng túng cùng buồn bã.
Giang Thích Phong khuôn mặt tuấn tú căng chặt, quát lên: "Hướng..."
"Hướng Vãn cần nghỉ ngơi nhiều. Anh hai, đem đồ bổ để trên bàn đi, chúng ta về thôi." Giang Thanh Nhiên đánh gãy anh trai đang định nói ra, bước đi gian nan mà ngồi trở lại xe lăn.
"Cô ấy nói cũng không sai, có xin lỗi hay không là chuyện của em, có tha thứ hay không lại là chuyện của cô ấy." Giang Thanh Nhiên cười đến có chút chua xót, "Huống hồ bất luận là cố ý hay vô tình, em chính xác là đã làm cô ấy bị thương. Anh hai, đi về thôi."
Nói xong, Giang Thanh Nhiên nhìn Hướng Vãn cười kèm theo câu "Xin lỗi", từ từ chuyển động xe lăn ra cửa.
Giang Thích Phong đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn Hướng Vãn nói: "Cô làm tôi quá..." thất vọng rồi.
"Tôi nhớ rõ hôm qua mình đã có nói, mong Giang tiên sinh không nên đến đây thăm tôi. Hướng Vãn tôi không mong chỉ vì cái tự cho là bản than mình luôn đúng của Giang tiên sinh mà tôi lại bị người khác mắng hồ ly tinh, là tiểu tam." Hướng Vãn đánh gãy nói.
Giang Thích Phong môi mỏng mím chặt thành một đường, tay năm chặt, dùng sức đến khớp xương trở nên trắng.
"Giang tiểu thư ở bên ngoài chờ ngài, ngài tốt nhất là nhanh chóng rời đi, vạn nhất đừng làm Giang tiểu thư hiểu nhầm, như thế quả thật không tốt chút nào." Hướng Vãn nhạt nói.
Giang Thích Phong hừ mạnh một tiếng, "Không cần cô đuổi, tôi cũng sẽ ngay lập tức rời đi."
Giang Thích Phong bước đi đến cửa, tay động đến nắm cửa thì động tác dừng lại, buồn bã nói: "Đến bây giờ vẫn còn ngông cuồng như thế, một ngày nào đó cô sớm muộn gì cũng sẽ hối hận!"
"Tôi có hối hận hay không đều cũng không có bất kì quan hệ bào với Giang tiên sinh, không cần ngài nhọc lòng lo nghĩ." Chân đã bị đánh gãy, còn có cái gì để hối hận đâu? Hướng Vãn chỉ hối hận hai việc, một chính là yêu Hạ Hàn Xuyên, hai là xem Giang Thanh Nhiên là bạn tốt nhất của mình.
Phanh!
Giang Thích Phong đen mặt đóng mạnh cửa rời đi.
Chu Miểu chân mềm mũng, đỡ tường đi đến mép giường ngồi xuống, thanh âm còn ở run lên, "May mắn cô phản ứng nhanh, đem nội y giấu đi, bằng không cũng không biết nên giải thích như thế nào."
Trên giường bệnh, Hướng Vãn không nói tiếng nào.
"Kỳ thật cũng không có việc gì, nếu như bị anh em Giang gia bọn họ thấy được, chỉ cần chúng ta không nói bộ nội y này là để dụ dỗ Hạ tổng, bọn họ cũng sẽ không nói cái gì. Vừa rồi quá khẩn trương, không nghĩ tới lý do này." Chu Miểu vỗ ngực, lòng còn sợ hãi.
Hướng Vãn đem bộ nội y từ dưới chăn bỏ lại vào hộp quà, "Bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho cô."
"Cũng không bao nhiêu tiền, chúng ta không phải là bạn bè sao, không cần phải tính toán rõ ràng như thế." Chu Miểu thật cẩn thận mà lấy lòng.
Hướng Vãn đóng nắp, đem hộp quà để qua một bên, nghiêng đầu nhìn, "Bao nhiêu tiền?"
"Tôi chỉ sợ chất lượng kém làm Hạ tổng không hài lòng, liền chọn vài món tương đối tốt, tổng cộng sáu nghìn hai tram tám mưới đồng, cô chuyển cho tôi sáu ngàn là được." Thấy Hướng Vãn như vậy, Chu Miểu cũng không từ chối.
Hướng Vãn lông mi run rẩy, thu hồi di động, nói: "Chờ tôi xuất viện, sẽ gửi cho cô tiền mặt."
"Không có việc gì, không vội." Chu Miểu vẫy tay, "Kỳ thật với quan hệ của chúng ta, cô không cần trả lại cũng được."
Hướng Vãn liếm liếm cánh môi khô khốc, "Bác sĩ nói hai ngày nữa tôi có thể xuất viện, đại khái ngày mốt tôi có thể trả lại cho cô. Nếu là cảm thấy cầm tiền mặt khôngn tiện, cô cứ đưa số tài khoản, tôi đem tiền chuyển cho cô."
Chu Miểu vốn định nói không cần như vậy phiền toái, nhưng nghĩ đến cô sau này khả năng sẽ một lần nữa trở lại Hướng gia, liền đem số tài khoảng ngân hang nói ra.
"Tôi nhớ rõ cô đã từng nói Hạ tổng thích Giang tiểu thư," Chu Miểu đánh giá sắc mặt Hướng Vãn, chậm rãi nói: "Cho nên, cô cùng Giang tiểu thư nên nói chuyện thân thiết... Có thể làm tình hình xoay chuyển."
"Cô thử nghĩ xem, nếu cô cứ chọc giận Giang tiểu thư, lỡ như nàng cô ấy ở bên nói xấu cô với Hạ tổng, vậy khả năng cô rời khỏi Mộng Sở Hội càng thấp."
Vừa mới uống canh sườn vẫn còn đọng lại chút hương vị trong khoang miệng, Hướng Vãn muốn xuống giường uống chút nước.
"Cô đừng xuống giường, nếu muốn uống nước, cứ để tôi đi lấy cho." Chu Miểu rót một ly nước ấm, đưa đến trước mặt Hướng Vãn.
Hướng Vãn đưa tay đón nhận ly nước, gật đầu cảm ơn.
"Một ly nước mà thôi, không cần khách sáo như vậy." Chu Miểu cũng tự rót cho mình ly nước, nàng uống một ngụm liền nói: "Kỳ thật trừ bỏ biện pháp câu dẫn Hạ tổng này ra, tôi cảm thấy ý tưởng lấy lòng Giang tiểu thư cũng không tồi."
Hướng Vãn tay nắm chặt cái ly, bởi vì dùng sức quá lớn, tay thậm chí có chút run rẩy, ly nước nhộn nhạo ra từng đợt, nhợt nhạt vằn nước.
"Tôi cùng Giang tiểu thư tiếp xúc không nhiều lắm, bất quá quan sát từ bên ngoài sẽ thấy cô ấy cũng rất tốt, còn có tôi cùng cô ấy tiếp xúc này vài lần, ta cảm thấy đó là một cô gái rất ôn nhu, thiện lương. Cô cầu xin cô ấy tha thứ, hẳn là so với câu dẫn Hạ tổng tỷ lệ thành công lớn hơn một chút." Chu Miểu nói.
Hướng Vãn uống lên nửa ly nước, đem để lên trên bàn, "Cô trở về đi, tôi cần nghỉ ngơi một lát."
"Hôm nay thật sự tôi cũng không có việc gì bận, nên có thể ở lại đây với cô, nếu có chuyện gì, tôi còn có thể giúp một chút." Chu Miểu cảm thấy có thể hiểu tâm tình cùng Hướng Vãn. Đổi lại nếu người khác khích lệ cô làm thân với tình địch, tâm trạng của bản thân chắc chắn cũng sẽ không tốt.
Hướng Vãn nhấc con ngươi lên quét mắt nhìn Chu miểu một cái, nằm trên giường, "Nếu tôi có thể rời khỏi Mộng Sở Hội, mặc kệ có thể trở về Hướng gia hay không, đều cũng sẽ không liên quan đến cô, cô trở về đi."
Chu Miểu mặt bỗng chốc đỏ bừng, lớp phấn dày trên mặt cũng không che được nét xấu hổ hiện giờ.
"Mấy ngày này vì tôi mà bận lên bận xuống, vất vả cho cô rồi." Chỗ đùi phải bị thương có chút ngứa, Hướng Vãn cố nén suy nghĩ, "Tôi nếu có việc gì thì đã có bác sĩ, y tá cùng hộ lý rồi, cô cũng có thể trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."
"Vậy... Vậy nếu có việc gì cô cứ gọi điện thoại cho tôi, hôm nay tôi không có việc gì cả." Chu Miểu trên mặt đỏ ửng, ngập ngừng nói một câu, rồi rời đi.
Hướng Vãn nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà. Chu Miểu nói cũng không sai, con người thật sự rất phức tạp.
Giang Thanh Nhiên cùng Giang Thích Phong mới rời khỏi bệnh viện không bao lâu, liền nhận được điện thoại của Vu Tĩnh Vận, nói Giang mẫu đang ở Hướng gia, cùng Hướng Kiến Quốc đang cãi nhau rất lớn, mong bọn họ qua khuyên nhủ.
Hai người trực tiếp bảo tài xế thay đổi tuyến đường, đi đến Hướng gia.
Thời điểm bọn họ đến nơi, Vu Tĩnh Vận đã sớm mang theo người hầu ra cửa chờ đợi. Thấy hai người đếm, như nhìn thấy tâm phúc, bà liền chạy nhanh đến đón.
"Thanh Nhiên, Thích Phong, dì thật là không có biện pháp, mới gọi hai con đến đây." Vu Tĩnh Vận nói chuyện, nước mắt liền rơi xuống, "Trước không nói ai đúng ai sai, các con đều biết bác Hướng bị bệnh tim. Nếu vẫn còn tiếp tục cãi nhau như vậy, kiểu gì ông ấy cũng phải nhập viện mất thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]