"Giang tiểu thư cũng không phải cố ý làm cô bị thương, cô ấy hiện tại cũng đã xin lỗi, cô cũng nên tha thứ cho cô ấy đi." Chu Miểu túm góc áo Hướng Vãn, nhỏ giọng nói.
Hướng Vãn nhìn Chu Miểu một cái, đem góc áo từ trong lòng bàn tay cô kéo ra.
Chu Miểu tay bị kéo ra, ngượng ngùng mà cười cười, buông tay, lại nâng tay lên, không biết nên nên làm gì.
"Nói xin lỗi là chuyện của Giang tiểu thư, nhưng có tha thứ hay không là chuyện của tôi." Hướng Vãn nhìn Giang Thanh Nhiên, như là đang nói chuyện này, nhưng hàm ý là đang nói đến chuyện khác, "Chuyện cô làm, tôi vĩnh viễn đều sẽ không tha thứ. Chỉ sợ đến khi chết, tôi cũng sẽ mang theo nỗi hận này xuống quan tài."
Giang Thanh Nhiên ánh mắt lóe lóe, đáy mắt có hơi lúng túng cùng buồn bã.
Giang Thích Phong khuôn mặt tuấn tú căng chặt, quát lên: "Hướng..."
"Hướng Vãn cần nghỉ ngơi nhiều. Anh hai, đem đồ bổ để trên bàn đi, chúng ta về thôi." Giang Thanh Nhiên đánh gãy anh trai đang định nói ra, bước đi gian nan mà ngồi trở lại xe lăn.
Giang Thích Phong nhíu chặt mày, "Nhưng Hướng Vãn khinh người quá đáng!"
"Cô ấy nói cũng không sai, có xin lỗi hay không là chuyện của em, có tha thứ hay không lại là chuyện của cô ấy." Giang Thanh Nhiên cười đến có chút chua xót, "Huống hồ bất luận là cố ý hay vô tình, em chính xác là đã làm cô ấy bị thương. Anh hai, đi về thôi."
Nói xong, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785517/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.