"Hơn nữa Giang phu nhân, bà nên dung lương tâm của mình mà ngẫm lại đi, vì đền bù lại sai lầm mà Hướng Vãn gây ra, mấy năm nay tôi đều đem đến không ít hợp đồng có lợi cho tập đoàn của Giang gia?"
Hướng kiến quốc chỉ vào cửa, "Nếu Hướng gia chúng tôi đã làm nhiều việc như thế rồi, các người đều không chấp nhận, vẫn cảm thấy Giang gia các người còn chịu nhiều uỷ khuất. Vậy được rồi, giờ bà cùng hai con của bà cút ra khỏi đây, từ nay hai nhà chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, nước sông không phạm nước giếng!"
Mấy năm nay, Giang Kiến Quốc đều dung thân phận thấp hơn mà nói chuyện, bà không nghĩ tới ông ta nói trở mặt liền trở mặt, nhất thời ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu cũng không nói chuyện.
"Ba, người cuối cùng cũng xứng mặt là chủ nhân của Hướng gia này rồi!" Hướng Vũ trong lòng nghẹn khuất cảm cuối cùng thiếu vài phần, hơi ngưỡng cằm chỉ vào cửa, gào rống nói: "Có thể nghe hiểu tiếng người không? Các người mau cút đi!"
Bà Giang phục hồi tinh thần lại, tức giận đến sắc mặt đỏ lên, lôi kéo Giang Thanh Nhiên cùng Giang Thích Phong rời đi.
"Mẹ, bình tĩnh một chút." Bà cũng không dung bao nhiêu sức lực, Giang Thanh Nhiên dễ như trở bàn tay liền giữ lại.
"Chú Hướng, con cảm thấy nếu chú thật sự muốn cùng Giang gia đoạn tuyệt, sẽ không để đến bây giờ mới làm. Cho nên con cả gan đoán thử, chú nói nhiều nhiều như thế, đem chuyện mấy năm nay đều kể ra, chính là muốn cho mọi người biết, chú mấy năm nay cũng không sống dễ chịu gì, hy vọng hai nhà có thể hoà giải bỏ qua chuyện cũ." Giang Thanh Nhiên ôn nhu nói.
Hướng Kiến Quốc nhận viên thuốc Vu Tĩnh Vận đưa, ngửa đầu uống xong, không ra tiếng.
Hướng Vũ vui vẻ, trào phúng nói: "Cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi! Bất quá thì thật xin lỗi, Hướng gia chúng tôi lần này thật sự muốn cùng với Giang gia không biết xấu hổ nhà các người đoạn tuyệt quan hệ!"
Những lời này nói ra thật sự không dễ nghe, Giang Thích Phong đỉnh mày nhíu chặt, vừa định nói gì đó, đã bị Giang Thanh Nhiên ngăn cản.
Cô nhìn anh trai, ý bảo hắn đừng nói chuyện, rồi mới nói tiếp: "Chú Hướng, hôm nay thật sự mẹ con có chút quá đáng, con thay mặt mẹ xin lỗi chú."
Bà Giang không cảm thấy hôm nay mình đã làm sai điều gì, định nói lại thì bị Giang Thích Phong kéo lại, "Mẹ, mọi chuyện còn lại cứ giao cho Thanh Nhiên đi, mẹ đừng quấy rối."
"Ba tôi không muốn tiếp nhận lời xin lỗi của các người đâu." Bởi vì việc của Hướng Vãn, Hướng Vũ đối Giang gia thật sự không có hảo cảm, "Cút! Bây giờ cô lập tức cùng mẹ và anh trai yêu quý của mình rời khỏi đây, nhà của chúng ta không chào đón súc sinh!"
Giang Thích Phong mày nhíu càng chặt, đáy mắt một mảnh tối tăm. Giang Thanh Nhiên dường như không nghe được lời Hướng Vũ nói, nhìn về phía Hướng Kiến Quốc, thái độ chân thành, "Hai nhà chúng ta đã có mấy chục năm giao tình rồi, đâu thể vì chút chuyện cỏn con này mà nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt được, chỉ sợ để người ngoài nghe được lại chê cười? Hơn nữa chú Hướng đây cũng biết rõ, hai nhà đoạn tuyệt, muốn huỷ bỏ hợp đồng, chỉ sợ cả hai đều sẽ tổn hại không ít."
"Vừa rồi chú cũng là khó thở, nói không lựa lời. Nếu hôm nay không có con ở đây, hai nhà sẽ thật sự vì lời nói lúc nóng giận của chú mà đoạn tuyệt, chú đây liên phạm sai lầm lớn rồi."
Hướng Vũ khẽ nhếch miệng, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc cùng phẫn nộ, không rõ tình thế vì cái gì mà xoay chuyển.
"Chuyện này không trách chú Hướng được, thật sự là do mẹ con quá tuỳ hứng. Nghe nói chú Hướng mang miếng đất kia giao cho Hạ Hàn Xuyên, vừa lúc Giang gia cũng rất muốn nó, muốn xây dựng trên đó một trung tâm thương mại, tài chính một mình Giang gia không đủ, không biết chú có nhã hứng tham gia cùng hay không?" Giang Thanh Nhiên cười nói.
Tập đoàn Giang thị và tập đoàn Hướng thị hợp tác đã nhiều năm, đối với hạng mục xây dựng trung tâm thương mại tài chính của đối phương có vấn đề hay không, Hướng Kiến Quốc là rõ ràng nhất. Tập đoàn Giang thị đối với hạng mục trung tâm thương mại lần này rất đầu tư, tài chính cũng không có vấn đề, hiện giờ Giang Thanh Nhiên lại hỏi mình có hứng thú hay không cùng tham gia, rõ ràng là vì chuyện vừa rồi mà nói ra.
"Nếu con đã nói như thế, mà ta còn không chấp nhận, chỉ sợ người ta lại nói chú đây gây khó dễ cho con cháu." Hướng Kiến Quốc thở dài, "Như vậy đi, 10 giờ sáng mai con bảo người phụ trách hạng mục này đến công ty tìm chú, chuyện hợp tác của hai công ty xem như vẫn sẽ tiếp tục, thiếu hụt bao nhiêu tiền chú liền có thể đầu tư vào."
Giang Thanh Nhiên cười cười, "Con đây liền thay mặt tập đoàn Giang thị thành thật cảm ơn chú Hướng."
"Thanh Nhiên quá khách sáo rồi." Hướng Kiến Quốc nói.
Gạt tàn thuốc, cùng mãnh vỡ từ bình hoa, tách trà mà Giang phu nhân ném đi vẫn còn trên sàn nhà, nhưng những con người ở đây lại hoà hoãn, cười nói với nhau. Đám người hầu nhìn nhau, tự bảo phải dọn dẹp thật nhanh.
"Thiếu gia, cà vạt này cậu còn sử dụng không?" Người hầu nhặt cà vạt lên, thật cẩn thận hỏi.
"Muốn cái rắm!" Hướng Vũ đoạt lấy cà vạt, dùng sức kéo kéo, không xả đoạn, dùng sức ném trở lại, làm đám người hầu tràn đầy sợ hãi. Sau đó, con người đầy tơ máu nhìn Hướng Kiến Quốc, mỗi từ phun ra từ miệng đều mang đầy phẫn nộ, "Thật sự so với chó còn không bằng."
Mặt Hướng Kiến Quốc lúc đỏ lúc xanh, giống như bản màu, "Con còn không mau xin lỗi dì Giang và Thanh Nhiên!"
"Xin lỗi cái rắm! Hướng Vũ tôi đây dù có phải đi ăn xin, cũng không bao giờ xin lỗi bọn họ!" Hướng Vũ cởi tây trang áo khoác, dùng sức ném đến trên mặt đất dẫm mấy cái, bước đi ra hướng cửa.
Hướng Kiến Quốc tức giận đến nỗi thân thể trở nên run run, chỉ vào Hướng Vũ quát: "Con nếu hôm nay rời khỏi cửa nhà, thì cũng sẽ như Hướng Vãn không bao giờ được quay lại Hướng gia lần nữa!"
"Có cầu xin tôi cũng không bao giờ quay trở lại đây, ghê tởm!" Hướng Vũ bước chân cũng không dừng, đầu cũng không ngoảnh lại. Đến trước mặt ba mẹ con Giang Thanh Nhiên, lúc bà Giang cùng Giang Thích Phong không phản ứng, Hướng Vũ đưa chân đá một cái lên xe lăn.
"Cậu cậu cậu!" Bà Giang tức giận đến nửa ngày không mắng ra lời nào, quay ra nhẹ giọng nói với con gái, "Thanh Nhiên, có mẹ ở đây, con đừng sợ!"
Hướng Vũ sắc mặt âm trầm đi đến trước măt, đưa tay túm chặt cổ áo Giang Thích Phong, "Trước kia cùng chỉ chó Nhật dường như cùng ta muội mặt sau cầu ái, vừa ra sự liền đi theo bỏ đá xuống giếng, ngươi hắn sao thật là cái hảo người theo đuổi!"
"Chú ý lời nói của anh một chút!" Giang Thích Phong lạnh mặt đẩy Hướng Vũ ra.
"Tôi khinh!" Hướng Vũ phỉ nhổ, xuống đất, cười dữ tợn, "Khuyên cậu sau này thấy Hướng Vũ tôi đây thì nên đi đường vòng, bằng không gặp một lần tôi liên đánh cậu một lần!"
Nói xong, ở hướng kiến quốc rống giận trung, đi nhanh ra hướng gia.
Hướng Vãn không nghĩ tới Nhậm Tiểu Nhã sẽ kéo Chung Vũ Hiên tới bệnh viện thăm mình, nghiêm túc mà nói, tính cả lần này, cô và Nhậm Tiểu Nhã chỉ mới gặp mặt nhau bốn lần, hai người cũng chỉ là người xa lạ mà thôi.
"Môi cô bị nứt ra rồi kìa, ăn cái thanh long đi!"
"Sắc mặt cũng thật không tốt, là thân thể không thoải mái, vẫn là lo lắng cho anh trai cô đúng không? Nếu vậy thì cô không cần lo lắng đâu, sư phụ ta đã rút đơn kiện rồi, hì hì."
"Cô thấy thanh long như thế nào? Có phải rất ngon hay không? Tôi lần sau lại mua đến cho cô nhé!"
Nhậm Tiểu Nhã như con chim sẻ nhỏ không ngừng ríu rít, không ai trả lời, nhưng cô cũng có thể tự hỏi tự trả lời cả ngày, Hướng Vãn và Chung Vũ Hiên nếu không đáp lại vài câu, chỉ sờ là nàng sẽ tự mình độc thoại cả buổi mất.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]