"Thật là đáng tiếc, ta rất thích đứa nhỏ Vãn Vãn này." Triệu Du khẽ thở dài, "Vậy con thật sự có ý định cùng Thanh Nhiên?"
Hạ Hàn Xuyên mày nhíu, không lên tiếng.
"Con nếu là không thích Thanh Nhiên, sao còn như thế, đến lúc đó tổn thất mấy trăm triệu còn chọc gia đình họ bất mãn, chính là mất nhiều hơn được." Triệu Du nói.
Hạ Hàn Xuyên gắp thức ăn, "Lòng con hiểu rõ."
"Haizzz ——" Triệu Du thở dài, "Ngày thường con vừa nói, lòng ta cũng liền nắm chắc, chỉ là không biết chuyện như thế nào. Lần này nghe con nói như thế, lòng ta ngược lại càng không hiểu."
Hạ Hàn Xuyên ngẩng đầu liếc nhìn mẹ mình một cái, một lần nữa cúi đầu ăn cơm, chuyển sang đề tài khác, "Hướng Vãn chân bị phỏng, hiện tại đang ở bệnh viện."
"Như thế nào lại bị phỏng?" Triệu Du buông cái muỗng, trên mặt có chút kinh ngạc cùng lo lắng, "Bị thương nghiêm trọng sao?"
Hạ Hàn Xuyên, "Trà nóng đổ vào, yêu cầu nằm viện một thời gian."
"Trà nóng?" Triệu Du hơi chọn một chút đuôi lông mày, "Ta nghe nói con trai nhà họ Hướng đánh con ở hội sở, còn hất trà nóng vào Thanh Nhiên, cho nên Vãn Vãn trên đùi bị phỏng là Thanh Nhiên 'không cẩn thận' dùng trà nóng đổ lên?"
Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng.
Triệu Du cười khẽ một tiếng, ý vị không rõ mà nói: "Xem ra, con gái Giang gia này thủ đoạn không tệ, cũng không biết là tốt hay là xấu."
Bà nhìn Hạ Hàn Xuyên cúi đầu ăn cơm, nhẹ gõ hai cái vào bàn, "Ngày thường không trở về nhà ăn cơm, hôm nay như thế nào lại khác thường như vậy, có phải hay không đặc biệt trở về cùng ta nói chuyện Vãn Vãn bị thương ở chân?"
"Mẹ tưởng tượng quá nhiều rồi." Hạ Hàn Xuyên nói.
Triệu Du chống cằm, nghiêm túc nhìn đứa con tuấn mĩ của mình, "Con như th này có tính là không quan tâm Vãn Vãn? Con trai, Vãn Vãn con một chút cũng không quan tâm nó?"
Triệu Du nhấc tay đầu hàng, thở dài nói: "Là ta tưởng tượng quá nhiều."
Lúc này, di động của Hạ Hàn Xuyên đổ chuông, cầm lấy di động mắt nhìn vào tên người gọi đến, một chút cũng không có ý định nhấc máy.
Chuông di động vang lên trong ba mươi giây cũng không làm Hạ Hàn Xuyên chú ý đến, một lát sau, lại đến di động Triệu Du vang lên.
Bà cầm lấy di động mắt nhìn đến tên người gọi, ngẩng đầu liếc nhìnHạ Hàn Xuyên một cái, thở dài, "Thật là ăn một bữa cơm cũng không được yên ổn."
Bà chuyển điện thoại, cười nói: "Lúc này gọi điện thoại đến, không phải muốn mời ta ăn cơn tối đó chứ? Đoán đúng rồi? Thật xin lỗi, ta mới vừa cơm nước xong."
"Ngươi hỏi ta Hàn Xuyên vì cái gì hủy tố tụng với con trai nhà Hướng gia? Cái này ta thật sự không biết, Hàn Xuyên không nói điều này với tôi."
"Đem điện thoại cho Hàn Xuyên? Tôi ở nhà, tiểu tử thối kia còn ở công ty, không trở về. Được, cứ như vậy, tôi thấy Hàn Xuyên xử lý êm đẹp thôi, làm quá không tốt lắm."
Triệu Du tắt điện thoại, liếc Hạ Hàn Xuyên, "Sau này làm việc đem mông lau khô, đừng làm cho người khác gọi điện thoại đến cho mẹ."
"Con lớn đến tuổi này, trong miệng của mẹ là tiểu tử thối." Hạ Hàn Xuyên nói.
Triệu Du cười mắng hắn một câu, đứng dậy, "Thời gian còn sớm, con cùng mẹ đến bệnh viện một chuyến, nhìn xem Vãn Vãn thế nào rồi."
Hướng Vãn ở bệnh viện, gọi điện thoại cho Hướng Vũ giải thích tình huống hiện tại. Đang nói nửa chừng, ba của cô trực tiếp giật lấy điện thoại từ tay con trai, toàn bộ cuộc gọi sau đó đều la hét, mắng mỏ nàng, nói miếng đất kia có bao nhiêu giá trị, sao có thể cho đi dễ
Nàng chết lặng mà nghe, không có phản bác một câu, cho đến khi điện thoại bị ngắt.
Bác sĩ tiến vào phòng bệnh truyền thêm một bình nước, lại lần nữa băng bó vết thương, đen mặt cảnh cáo, "Chân của cô vốn dĩ đã có vết thương cũ, lần này lại bị bị bỏng, nếu cô lại không phối hợp điều trị, chạy lạon khắp nơi, miệng vết thương nhiễm trùng hoặc là bị cảm, hậu quả tự chịu!"
Hướng Vãn không chút để ý mà gật đầu, trong lòng có suy tư, căn bản không nghe vào.
Nàng thái độ đem bác sĩ tức giận đến quá mức, ông thở hắc nói: "Khi nào truyền xong thì gọi tôi hoặc y tá vào". Sau đó liền quay lưng rời đi.
"Như thế nào lại làm cho bác sĩ tức giận như vậy?" Triệu Du đẩy cửa đi đến, phía sau Hạ Hàn Xuyên mang theo mấy túi đồ bổ.
Hướng Vãn nằm trên giường, thấy hai người tiến vào, nàng đỡ giường ngồi dậy, "Dì, Hạ tổng."
"Con có cái gì mà thấy ngại với chúng ta?" Triệu Du bất đắc dĩ mà thở dài, nói Hạ Hàn Xuyên, "Mau đỡ Vãn Vãn nằm xuống."
Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, đi đến trước mặt Hướng Vãn, tay trái vòng qua eo, tay phải choàng qua cổ, nửa ôm làm cô nằm xuống.
Hơi thở của Hạ Hàn Xuyên bao phủ Hướng Vãn, tai cô áp vào ngực anh ta,thậm chí có thể nghe được nhịp đập mạnh mẽ của con tim trong lồng ngực Hạ HànXuyên. Cô theo bản năng mà ngừng thở, lần này không chỉ là sau lưng, toàn thânmỗi cái tế bào đều căng đến gắt gao.
"Hai người các con cả về vóc dang và nhan sắc đều rất xứng, nếu là người ngoài không biết, khẳng định cảm thấy các con là vợ chồng son." Triệu Du cười nói.
Hạ Hàn Xuyên làm như không nghe thấy gì, lấy ra một quả cam mà bóc vỏ.
"Dì đừng nói như vậy." Hướng Vãn lén nhìn Hạ Hàn Xuyên một cái, chóp mũi nổi lên một tầng mồ hôi mỏng, "Hạ tổng cùng Giang Thanh Nhiên tiểu thư mới thật là một cặp xứng đôi."
Hạ Hàn Xuyên đang bóc vỏ cam động tác tay bỗng khựng lại, vỏ cam đứt gãy, rơi xuống trên mặt đất. Anh nhặt lên tới, ném tới thùng rác.
"Thanh Nhiên dung mạo cùng Hàn Xuyên quả thật xứng đôi, bất quá những mặt khác còn chưa chắc." Triệu Du ý vị không rõ mà nói: "Được rồi, không nói đến chuyện này nữa.Nói ta nghe tại sao lúc nãy bác sĩ lại tức giận mà bỏ ra ngoài như vậy?"
"Cũng không có gì." Hướng Vãn mơ hồ không rõ nói.
Hạ Hàn Xuyên đưa cho Triệu Du múi cam, nói không chút để ý, "Bác sĩ nói cô ta tĩnh dưỡng, cuối cùng buổi chiều lại chạy đến công ty tìm con".
Triệu Du hơi chau đôi lông mày, thuận tay đưa múi cam cho Hướng Vãn, "Mặc kệ người khác không trân trọng mình, nhưng con phải là người đầu tiên trân trọng nó. Bác sĩ đã dặn dò con phải tịnh dưỡng cho tốt, con vì cái gì mà buổi chiều lại chạy đến công ty gặp Hàn Xuyên?"
Hướng Vãn mím môi, không nói, chỉ là đem múi cam đưa lại cho Triệu Du. Hạ Hàn Xuyên bóc vỏ, cô không dám ăn.
Thấy Hướng Vãn không muốn nói, Triệu Du cũng không hỏi lại, cười đem cam đưa cho cô, "Cho con thò con cứ ăn đi, phần ta cứ để Hàn Xuyên bóc tiếp."
Hướng Vãn cầm múi cam, theo bản năng liếc nhìn Hạ Hàn Xuyên một cái.
"Ăn đi." Hạ Hàn Xuyên một lần nữa lấy quả cam khác, tiếp tục bóc vỏ.
Hướng Vãn e dè bỏ múi cam vào miệng, không nếm ra hương vị. Cô thật sự không nhìn thấu được anh, có đôi khi anh hận không thể giết chết cô, nhưng có đôi khi anh đối cô lại như đối xử với một người bình thường, cô không biết anh có thể buông tha cho cô hay không.
"Đây là bị một lượng lớn nước nóng đổ vào, mới bị thương thành ra thế này?" Triệu Du vén chăn lên, mắt nhìn đến vết thương trên đùi Hướng Vãn, có chút đau lòng.
Hướng Vãn lo lắng sẽ làm Giang Thanh Nhiên bất lợi sẽ khiến Hạ Hàn Xuyên tức giận, liền không nói gì.
Hạ Hàn Xuyên mày hơi hơi nhíu lại, đem quả cam vừa bóc vỏ đưa đến trước mặt Triệu du rồi nói: "Một bình."
"Ăn sẽ bị trôi son, ta không ăn, con ăn đi." Triệu Du đem trả lại quả cam cho Hạ Hàn Xuyên, khẽ cười một tiếng nói: "Không cẩn thận mà đem cả một bình nước nóng đổ vào chân Hướng Vãn, Thanh Nhiên thật đúng là một nhân tài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]