"Nguyên nhân thật sự là như vậy?" Triệu Du thanh âm hơi thấp chút, "Con thật sự lý trí, không phải điều tốt với đối nhân xử thế, nhưng là điều tốt đối với thương nhân."
Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa. Trong xe một mảnh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Triệu Du quay đầu nhìn con trai nói: "Con đánh gãy chân Vãn Vãn, đưa nó tống vào tù, còn ép Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ với nó. Mấy năm nay, con bé chịu nhiều cực khổ rồi, con cũng nên bỏ qua đi là được rồi, đừng tính toán nữa."
Hạ Hàn Xuyên mắt nhìn phía trước, ánh mắt đen tối không rõ, chỉ là bàn tay hơi dùng sức bóp chặt tay lái, đầu ngón tay có chút trở nên trắng.
Triệu Du đợi một lúc cũng không thấy con trai trả lời mình, ngồi thẳng thân mình nhìn về phía phía trước, trong bóng đêm, bà bất giác thở dài mang mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Ở bệnh viện, mẹ con Hạ Hàn Xuyên rời đi không bao lâu, Giang Thích Phong liền quay trở lại.
Hướng Vãn nằm ở trên giường nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, không nghĩ để ý tới, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
"Chân... Rất đau sao?" Giang Thích Phong đi đến mép giường, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, trái tim chỗ không chịu khống chế mà nhói lên.
Hướng Vãn mở mắt ra, thần sắc ảm đạm, "Chắc Giang tiên sinh đây còn nhớ, hai năm trước đánh gãy chân rất đau, tồi vẫn chịu được thì vết thương này có là gì. Nếu ngài không có chuyện gì khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2784735/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.