Chương trước
Chương sau
"Nguyên nhân thật sự là như vậy?" Triệu Du thanh âm hơi thấp chút, "Con thật sự lý trí, không phải điều tốt với đối nhân xử thế, nhưng là điều tốt đối với thương nhân."

Hạ Hàn Xuyên ừ một tiếng, không nói nữa. Trong xe một mảnh trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Triệu Du quay đầu nhìn con trai nói: "Con đánh gãy chân Vãn Vãn, đưa nó tống vào tù, còn ép Hướng gia đoạn tuyệt quan hệ với nó. Mấy năm nay, con bé chịu nhiều cực khổ rồi, con cũng nên bỏ qua đi là được rồi, đừng tính toán nữa."

Hạ Hàn Xuyên mắt nhìn phía trước, ánh mắt đen tối không rõ, chỉ là bàn tay hơi dùng sức bóp chặt tay lái, đầu ngón tay có chút trở nên trắng.

Triệu Du đợi một lúc cũng không thấy con trai trả lời mình, ngồi thẳng thân mình nhìn về phía phía trước, trong bóng đêm, bà bất giác thở dài mang mang theo vài phần bất đắc dĩ.

Ở bệnh viện, mẹ con Hạ Hàn Xuyên rời đi không bao lâu, Giang Thích Phong liền quay trở lại.

Hướng Vãn nằm ở trên giường nhàn nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái, không nghĩ để ý tới, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

"Chân... Rất đau sao?" Giang Thích Phong đi đến mép giường, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, trái tim chỗ không chịu khống chế mà nhói lên.

Hướng Vãn mở mắt ra, thần sắc ảm đạm, "Chắc Giang tiên sinh đây còn nhớ, hai năm trước đánh gãy chân rất đau, tồi vẫn chịu được thì vết thương này có là gì. Nếu ngài không có chuyện gì khác thì hãy mau rời đi, bằng không khi Giang phu nhân quay trở lại đây, lại cho rằng tôi đang câu dẫn ngài, tôi thật không có cách nào giải thích được."

Cô đối với Giang Thích Phong thật giống như người xa lạ, thậm chí còn mang them vài phần chán ghét.

Giang Thích Phong nhíu nhíu mày, "Không có ai ở đây cả, em không cần gọi anh là Giang tiên sinh."

Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, không để ý đến hắn.

"Thanh Nhiên không truy cứu chuyện của em, còn có mẹ anh vừa rồi thái độ cũng không tốt, anh thay mặt mẹ xin lỗi em." Trán Hướng Vãn vẫn còn vết đỏ, đuôi mi mắt còn có vết sẹo làm Giang Thích Phong thấy thật đau lòng, theo bản năng mà duỗi tay, muốn chạm vào mặt cô.

Hướng Vãn nghiêng đầu, né tránh sự đụng chạm, nhớ đến anh ta cùng Tống Kiều đã đính hôn, còn ở đây làm ra hành động ái muội với cô, Hướng Vãn liền cảm thấy kinh tởm.

Giang Thích Phong đáy mắt hiện lên một màu ảm đạm, thu hồi tay, nắm chặt thành quyền, trên mặt thêm vài phần sắc lạnh, "Nhưng Thanh Nhiên thật sự là không cẩn thận làm bị thương em, cũng đã xin lỗi rồi, em không nên bảo Hướng Vũ đến làm Thanh Nhiên bị bỏng!"

"Không nên?" Hướng Vãn bị nói làm cho bật cười, chống tay lên giường cô hết sức mà ngồi dậy, "Mặc kệ trước kia hay là hiện tại, Giang tiên sinh đây đều thích dạy đạo lý làm người với tôi."

Cô ngửa đầu nhìn, từng câu từng chữ nói với Giang Thích Phong: "Nhưng ngài cảm thấy mình có tư cách gì để dạy tôi lamg người?"

"Hướng Vãn." Giang Thích Phong cắn răng kêu tên nàng.

Hướng vãn ngồi quỳ ở trên giường, sống lưng thẳng tắp , "Lớn tuổi hơn tôi? Hay bằng cấp cao hơn tôi?"

Mùi hương trên người Hướng Vãn nhàn nhạt chui vào xoang mũi, làm Giang Thích Phong không khống chế được mà đập nhanh dữ dội.

"Tôi đương nhiên lớn tuổi hơn em, học vấn cao hơn em, xem ra em so với trước kia đều không phân biệt thị phi, không biết nói lý!" Hắn lạnh mặt nói xong, quay đầu liền đi.

Hướng Vãn từ sau gọi, "Ngài khoan đi đã."

"Còn có việc gì?" Giang Thích Phong dừng lại bước chân, nhưng không xoay người.

Bởi vì động tác vừa rồi quá mạnh, kim tiêm ở mu bàn tay Hướng Vãn bị rơi ra, máu từ đó chảy ra thật nhiều thấm ướt là ga trải giường, nhìn thật chói mắt.

Cô mang kim tiêm vứt qua một bên, khó khăn trở lại dáng ngồi bình thường, "Nếu Giang tiên sinh khinh thường tôi, chán ghét tôi, sau này mong ngài đừng đến tìm tôi nữa. Tôi sợ lại bị đồn đại với người chán ghét cùng khinh thường minh, rồi bị người khác mắng mình là hồ ly tinh, là tiểu tam."

Giang Thích Phong xoay người nhìn nàng, "Miệng lưỡi thật sắc bén!"

"Thân thể không tiện cho việc đi lại, ngài thong thả không tiễn." Hướng Vãn nhàn nhạt nói.

Đáp lại cô là một âm thanh lớn do dùng sức đóng mạnh cửa.

Hướng Vãn cười lạnh một tiếng, một lần nữa nằm lại xuống giường, mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, chính là bây giờ cô cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì.

Lát sau, bác sĩ quay trở lại thay thuốc, thấy mu bàn tay cô bị sưng đỏ, còn vương lại vết máu, kim tiêm tùy ý bị ném qua một bên, tức giận đến mức lông mày chụm lại một chỗ, "Tôi chưa bao giờ gặp được một người bệnh nào ngoan cố như cô!"

Bác sĩ quát lớn một tiếng, nhưng trừ bỏ câu đầu tiên, Hướng Vãn một câu cũng không nghe lọt vào tai.

Cô cũng biết bác sĩ cũng vì muốn tốt cho mình, nhưng một chút cũng không thèm để ý đến những cái gọi là những việc cần chú ý, có lẽ là bởi vì... Cô rất muốn chết đi, chết đi liền không như bây giờ chịu đựng thống khổ.

Bác sĩ sau khi thay thuốc cho Hướng Vãn cũng vẫn là không yên tâm, gọi một hộ lý tới trông chừng cô. Hộ lý chỉ còn 20 phút nữa là tan làm, vừa nhìn thấy bình dịch truyền vừa thay còn một tiếng rưỡi nữa mới xong, trên mặt tràn đầy rối rắm.

"Cô không cần ở lại cũng được, lát nữa truyền dịch xong tôi có thể tự mình rút kim." Hướng vãn nói.

Hộ lý nghe cô nói xong, lòng thầm mừng rỡ.

Hướng Vãn nhìn bình truyền dịch, nhìn đến phát ngốc. Chỉ cần thuốc không đi vào, là có thể chết, thống khổ trong chốc lát sẽ không còn nữa, sau này cũng sẽ không còn đau khổ nữa.

Thuốc từ trong chuyền dịch đi xuống tới mu bàn tay, cô liền rút kim tiêm.

Nếu cô chết, liền làm liên luỵ tới một hộ lý vô tội, chịu tai bay vạ gió, nên là kiên trì một chút. Tuy rằng không biết còn có thể kiên trì bao lâu.

Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Miểu mang theo một bình canh xương sườn đến thăm Hướng Vãn.

Hướng Vãn, "Công việc bận rộn, cô không cần tới thăm tôi cũng được."

"Cũng không có việc gì gấp, quản lý cũng dễ nói chuyện, tôi vừa mới nói là đến bệnh viện thăm cô, ông ấy liền đồng ý." Chu Miểu đem bình canh đặt xuống bàn, quét mắt nhìn phòng bệnh, đã không thấy được Hạ Hàn Xuyên, Giang Thanh Nhiên, Giang Thích Phong, cũng không thấy được Hướng Vũ cùng Lâm Na Lộ, hơi có chút thất vọng.

Hướng Vãn mím môi, "Cô bây giờ có thể trở về được rồi."

"Tôi vừa đến đây, tôi không thể ngồi đây trò chuyện với cô một chút sao?" Chu Miểu đổ từ bình ra một cái chén, đưa đến trước mặt Hướng Vãn, "Uống một chút canh đi, bổ lắm đấy."

Hướng Vãn liếc mắt nhìn bát canh sườn, nhàn nhạt nói: "Anh trai cùng chị dâu vừa vì tôi mà gặp không ít rắc rối, Hướng tổng và Hướng phu nhân mấy ngày nay quản rất chặt, không cho anh chị đến thăm tôi."

Hướng Vãn dừng một chút, "Đến nỗi Hạ tổng, Giang tiểu thư cùng Giang tiên sinh bọn họ, vốn dĩ chán ghét tôi, càng không có khả năng đến bệnh viện thăm tôi. Chẳng qua là ngẫu nhiên tới đây, cũng là để chế nhạo tôi. Cô cùng tôi là đồng nghiệp, không những không có điều gì tốt, mà còn có thể vì tôi mà bị liên luỵ."

Cô nói lại một lần nữa, "Cô bây giờ có thể trở về được rồi."

"Người nhà đã cắt đứt quan hệ với cô, ở Mộng Sở Hội cô lại chỉ có quen biết mỗi mình Chu Miểu tôi, tôi đi rồi, cô liền chỉ còn lại một mình." Chu Miểu đem chén canh đẩy đến trước mặt Hướng Vãn.

Hướng Vãn cũng không nói nữa.

"Cô tốt nhất đôi khi cũng phải suy nghĩ tích cực hơn đi." Chu Miểu bưng lên chén, uống một hớp lớn, "Mặc kệ là người thân, người yêu hay bằng hữu, ai mà chảng có tình cảm với nhau?"

Hướng Vãn nhíu nhíu mày, mím môi mỏng.

"Tôi cùng cô nói chuyện của tôi đi." Chu Miểu cũng không đợi cô trả lời, liền nói: "Trong nhà tôi cũng có nhiều chuyện khó nói."

Cô tự giễu mà cười cười, từ bát canh xương sườn vớt ra một khối xương sườn gặm, "Bạn trai tôi biết tôi cùng vài người qua đêm với nhau, anh ấy có tức giận, nhưng cuối cùng vẫn làm bộ như không biết gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.