Quả cam cũng không tính là lớn, Hướng Vãn ăn không bao lâu, định đứng lên đi vứt hạt.
"Con như thế nào một chút quan tâm cũng không có? Vãn Vãn đã bị thương thành như thế, con giúp nó vứt rác không được sao?." Triệu Du oán trách nói.
Hạ Hàn Xuyên đang ngồi một bên ăn cam, nghe vậy, đứng lên, nhấc mí mắt nhàn nhạt liếc nhìn người trên giường bệnh một cái, chậm rãi đi về phía Hướng Vãn.
Hướng Vãn nháy mắt trên mặt huyết sắc một chút cũng không còn, cuống quít xuống đất, đem hạt ném vào thùng rác, "Không cần làm phiền Hạ tổng."
Thấy Hướng Vãn cực kỳ sợ mình, Hạ Hàn Xuyên trong mắt hiện lên một tia hắc ám, nhưng cái gì cũng không nói, một lần nữa cầm quả cam ngồi xuống.
Triệu Du hơi có chút kinh ngạc, cảm khái nói: "Ta nhớ rõ Vãn Vãn trước kia chính là một đứa trẻ không sợ trời, không sợ đất."
"Đó là lúc còn nhỏ không hiểu chuyện, quá mức tự nhiên." Đột nhiên đứng thẳng dậy làm đùi phải của Hướng Vãn phát đau, ngăn không được run rẩy, cô lau đi tầng mồ hôi lạnh trên trán, run run rẩy rẩy mà ngồi trở lại giường bệnh.
Cô ngày trước vẫn luôn cho rằng có anh trai cùng cha mẹ cưng chiều thì sẽ chẳng ai dám làm gì mình, nhưng Hạ Hàn Xuyên tàn nhẫn đánh gãy chân trái của cô, còn mang cô giam vào ngục 2 năm.
Hạ Hàn Xuyên vừa ăn xong quả cam, điện thoại vang lên, anh báo Triệu Du một tiếng, rồi ra ngoài nghe điện thoại.
Triệu Du
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-sinh-yeu-anh-em-sai-roi/2785507/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.