A Bình đang cùng cậu đóng kệ kê trong phòng ở tiệm bằng mấy cây tràm đốn ở ven sông. Hơn nửa tháng nay, Sinh ca ngủ ở tiệm cùng Bình ca. Sau này Bình ca về Đông Hồ thì có Hữu ca thế, vấn đề là không thể để phu thê Sinh ca ngủ riêng vậy được. Hai người thành thân hơn ba tháng không thể tách ra lâu vậy. Nhà ngoại muốn có cháu chắt nữa chứ. Thế nên phòng ngoài tiệm được sửa sang kín đáo hơn, vợ chồng Sinh ca sẽ ngủ đêm ở đó. Hai người cũng không dị nghị gì, mà Mai cảm thấy như vậy càng tốt, có không gian riêng thoải mái hơn.
Bà ngoại còn mua một cặp ngỗng con nuôi thả ngoài tiệm, ngỗng giữ nhà cũng lợi hại lắm. Chó thì chưa xin được, cứ nuôi ngỗng trước. Con người ít khi chịu được đơn độc, luôn muốn xung quanh mình có chó, heo gà vịt. Bằng không cũng cặm cụi trồng rau trồng hoa, không thể rãnh tay chân được.
Nhìn Bình ca chăm chỉ đẽo gọt, bà ngoại hài lòng mỉm cười. Đứa nhỏ này tính tình thật tốt, khéo tay hay làm. Chợt nghĩ nó cũng mười sáu rồi, năm sau tìm mối kết thân là vừa. Nghĩ là nghĩ vậy thôi, bà không tiện nhúng tay vào, cháu ngoại trai nên để bên nhà sui gia lo liệu, phải coi ý tứ nhà bên đó thế nào mới được.
Bà chợt nhớ đến con trai thứ tư vắng số, nếu nó còn thì giờ nhà cũng không đơn bạc như vậy. Có thêm mấy đứa cháu vui cửa vui nhà. Biết đâu có cháu nội gái cũng nên. Vừa nghĩ đến cháu gái thì ghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313957/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.