Ngôi nhà yên ắng, đặt cuốc dựa vách chòi tạm, nhìn phía rạch nhỏ bên hông nhà là ba mẹ conđang mài dao, lưỡi liềm trên tảng đá. Ông bước xuống bếp thì thấy mấyđứa nhỏ nằm ngủ trên sạp. Hơn nửa tháng bận rộn, tụi nhỏ cũng mệt, cảnhà đều gầy đi, đen hơn.
– Kêu em dậy, ngủ nữa mặt trời đè.
Nương nói Cúc tỷ, người xưa rất ít ngủ ban ngày, chỉ có người bệnh mới ngủngày, họ hay nói ‘mặt trời đè’ để hù trẻ em không cho ngủ.
Mấyđứa nhỏ bị kêu dậy lơ ngơ một chút rồi tỉnh. Mai rửa mặt, pha một bìnhmật ong với nước ấm, bỏ thêm ít gừng cho cả nhà uống. Nước này uống vàođang mệt cũng khoẻ ngay, nhưng con nít không được uống nhiều.
– Ngon, tỷ pha nước ngon.
A Phúc liếm mép như mèo ăn vụng. Cả nhà ngồi thảnh thơi uống nước mậtong, nhìn nắng chiều đang dịu, chỉ trong chốc lát mà cảm thấy vui vẻ,hạnh phúc.
Bìm bịp kêu nước lớn rồi. Gió thổi vách lá xào xạc, mùi lá mới chưa kịp khô thoang thoảng.
Thịt cúng lúc sáng mang về làng chài, để lại một ít kho chung với cá, chiềunay ăn cơm trứng luộc, cá kho và canh khoai mỡ nấu tôm. Món canh mới lạ, có tôm băm nhuyễn nên cũng hấp dẫn, ăn cơm chan canh dễ nuốt.
Khi trời sắp tối, cả nhà háo hức mang theo ống tre, bình đất đi lấy nướcthốt nốt. Tính từ lúc trưa đến giờ chỉ gần hai canh giờ, nước sẽ khôngnhiều nhưng để qua đêm nay nước sẽ chua.
Như Mai đoán, mỗi câychỉ được gần nửa ống tre, cả sáu cây được hơn nửa bình. Vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-tien-cuoc-song-dien-vien/1313867/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.