Chương trước
Chương sau
Ngày hôm nay Khắc Kiệu cùng Hoàng Kiến đi ra ngoài cướp bóc. Đoàn thương nhân đi qua đây chủ yếu buôn bán phấn son, Hoàng Kiến kiểm tra một hồi cũng chỉ thấy mấy đồ dùng của nữ nhân liền thất vọng mà đi kiểm tra xe ngựa khác.

Ngược lại, vị thiếu hiệp thường ngày không quan tâm “thành quả” thu được nay lại ôm kiếm cầm lấy một hộp phấn đặt lên mũi ngửi thử. Đây đều là sản phẩm quý giá, hương thơm cũng thuộc hàng thượng đẳng nhưng không hiểu sao, dù đã tìm rất nhiều hắn cũng không tìm được mùi phấn son giống như mùi hương trên cơ thể của Thẩm Ngọc Hà.

Nghĩ đến mùi an tức hương cùng độ ấm từ cơ thể mềm mại kia truyền đến, gương mặt vị thiếu hiệp bất giác nóng lên, đầu óc không khỏi nhớ đến cái đêm ngày hôm ấy...

“Lão tam, đệ đang làm gì vậy?” Thấy Khắc Kiệu vẫn luôn đứng trước rương đồ phấn son, Hoàng Kiến liền tò mò chạy lại. Bắt gặp hắn đang cầm hộp phấn, sắc mặt mơ màng, lão đại liền biết những món đồ này dành cho ai.

“Đệ định mang về cho Ngọc cô nương sao?” Biết tam đệ còn dè chừng mình, Hoàng Kiến liền phẩy tay mà nói. “Đem về đi. Đem hết về cho nàng cũng được.”

...

Khắc Kiệu lựa chọn ra loại vài món đồ bản thân thấy đẹp nhất, giấu vào trong lồng ngực liền nhanh bước chân trở về tiểu viện. Nghe tin lão nhị có ghé qua, người thanh niên không khỏi nhíu mày mà vội vàng đi vào.

Trong lúc này Yến Linh ngồi trên giường khóc lóc, Thẩm Ngọc Hà ở bên cạnh vẫn luôn dỗ dành nàng.

“Ta sẽ không cưới hắn! Cho dù có là giả vờ ta cũng không làm được.” Thiếu nữ Thủy tộc đột nhiên nắm lấy tay thiếu niên. “Thẩm Hà, cả đời này ta chỉ gả cho mình ngươi thôi. Cho dù ngươi là kẻ thất hứa, cho dù ngươi đã cưới một gã nam nhân nhưng cả đời ta vẫn chỉ muốn gả cho ngươi.”

Thiếu niên thấy nàng tính tình trẻ con như vậy chút bất mãn đối với Hoàng Thiêm liền để sau đầu, cố gắng nhịn cười mà giúp thiếu nữ lau nước mắt:

“Khắc Kiệu nhận nhầm ta với người khác. Ta là nam nhi hắn cùng vậy. Sao nàng lại phải ghen tuông với một người nam nhân cơ chứ. Được rồi. đừng khóc nữa, để nàng khóc trước mặt ta như vậy ta không nỡ.”

Thiếu niên vừa nói vừa vươn tay ngắt lấy bông hoa cắm trong bình, sau đó cài lên tai thiếu nữ. Cảm nhận được chút da thịt ấm áp phảng phất qua tai, nàng có chút hốt hoảng mà ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng giống như hồ thu của thiếu niên:

“Yến Linh đẹp nhất vẫn là khi cười.”

Tưởng rằng thiếu nữ sẽ như mọi lần mà nhanh chóng tươi tỉnh lên nhưng khi Thẩm Ngọc Hà vừa đứng lên, Yến Linh đột nhiên kéo y lại, khiến thiếu niên loạng choạng mà ngã xuống giường.

“Yến Linh?”

“Thầm Hà, ngươi cái gì cũng không hiểu.” Không để cho thiếu niên ngồi dậy, thiếu nữ Thủy tộc đã vươn tay đè trước ngực y.

Bởi vì bị đẩy có chút bất ngờ nên tóc tai thiếu niên toán loạn, một đầu tóc đen tản ra đệm mềm. Thẩm Ngọc Hà không biết trang điểm cũng sẽ không vì bản thân đóng giả nữ nhân mà loạn tô vẽ lên mặt nhưng nhóm tì nữ vẫn sẽ làm cho y. Bọn họ chỉ dùng bút điểm mực đỏ kẻ trên viền mắt thiếu niên một đường cong nhỏ sau đó điểm lên môi y một màu chu sa. Nhưng chỉ có vậy thôi cũng khiến thiếu niên trở thành bông hoa mẫu đơn đẹp đẽ nhất khiến cho vạn chúng chú mục.

Không nên. Thẩm Hà không nên là dáng vẻ này.

Yến Linh tức giận vươn tay lau sạch son đỏ trên môi thiếu niên. Y không nên trở thành nữ nhân để rồi xuất hiện trong ảo tưởng của mọi nam nhân trên đời. Y nên là tên thư sinh ở thành Tô Lạc. Y... không nên như vậy.

...

Khắc Kiệu vội vã trở về cũng là lúc Thẩm Ngọc Hà mở cửa phòng đi ra. Thấy người thanh niên trở về sớm như vậy, thiếu niên có chút kinh ngạc mà nhìn hắn.

“Hôm nay về sớm như vậy?”

“Ta nghe người hầu bẩm báo nhị ca có đến đây. Huynh ấy có làm gì...”



“Hắn không làm gì ta, chỉ là muốn qua xem mặt ta một chút thôi.” Chuyện Hoàng Thiêm, Thẩm Ngọc Hà cũng không để trong lòng. Dù sao trong mắt y hắn chỉ là gã thư sinh yếu ớt, những người như vậy, ở kinh thành y hoàn toàn khinh thường. Nhưng nhớ đến chuyện của Yến Linh, y lại mở miệng nói tiếp:

“Hắn muốn ngươi nạp người hầu của ta là thiếp.”

“Ta sẽ không làm vậy.” Vị thiếu hiệp hấp tấp mà lên tiếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc mà nhìn Thầm Ngọc Hà. “Thẩm Ngọc cô nương, ta đã có tình cảm với ai sẽ quyết trung trinh với người ấy, tuyệt đối sẽ không có nhị tâm.”

Nghe hắn nói vậy thiếu niên cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù y khuyên nhủ Yến Linh nhẫn nhịn một chút, dù sao cả hai cũng đã nhờ sự bảo vệ của Khắc Kiệu mới bình yên đến giờ phút này nhưng thân là nam nhi, làm sao hắn có thể chịu được người mình thương gả cho một người nam nhân khác.

Thấy thiếu niên không nói gì, Khắc Kiệu cho rằng y vẫn còn giận chuyện nhị ca của mình tự ý quyết định chuyện nạp thiếp, hắn vội vàng lấy từ trong lồng ngực ra một hộp phấn nhỏ. Khi muốn đưa cho thiếu niên, vị thiếu hiệp lại có chút do dự.

Lúc lựa chọn đồ, hắn liền bị hoa văn trên hộp phấn thu hút, so với đồ dùng trong hoàng cung lớp hoa văn tinh xảo này đúng là không kém hơn bao nhiêu. Nhưng khi đặt ra trước mặt Ngọc cô nương, vị thiếu hiệp lại cảm thấy hộp phấn cũng không đẹp đến như vậy.

Tuy nhiên, Thẩm Ngọc Hà vẫn vươn tay nhận lấy. Ngón tay y nhẹ vuốt phần hoa văn nổi trên bề mặt hộp phấn, lòng không khỏi nghĩ đến bản thân khi ở trong hoàng cung. Nếu như các cung nữ được nhận món đồ như vậy hẳn các nàng đã sớm khuynh tâm mà trao thân cho người trước mặt. Đáng tiếc, y cũng không phải các nàng.

Thiếu niên muốn trả lại hộp phấn cho Khắc Kiệu tuy nhiên, khi chạm phải đôi mắt mang theo chút chờ mong của hắn, Thẩm Ngọc Hà nhịn không được mà nở nụ cười:

“Tên ngốc này.”

Cần gì vì một chút phấn son mà thấp thỏm như vậy chứ.

Mà Yến Linh đứng ở phía sau thiếu niên chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối cùng chỉ có thể cuộn tròn ngón tay mà rũ mắt.

*****

Diễm Đào được hoàng hậu mời tới, trong lòng liền không khỏi lo lắng bất an. Đây không phải lần đầu nàng thấy hoàng hậu. Lần đầu tiên là khi Diễm Đào mới tiến cung, nàng cùng những cung nữ khác đều được triệu đến điện của hoàng hậu. Dù lúc ấy người ngồi sau rèm ngọc nhưng vẫn khiến cho các thiếu nữ không khỏi cảm thấy sợ hãi trước uy nghiêm của một bậc mẫu nghi thiên hạ.

Khi ấy Diễm Đào vẫn còn trẻ, ở nhà phụ thân vẫn luôn chiều chuộng nàng khiến tính cách của nàng có phần tùy ý. Thiếu nữ vì quá tò mò mà không khỏi hơi ngẩng đầu lên, cùng lúc, từ trong rèm châu chợt vươn ta một chiếc hộ giáp bằng vàng, nhẹ nhàng vén rèm sang một bên.

Hoàng hậu nương nương mang một thân y phục đỏ, họa tiết kim sa, hai bên ống tay áo còn phủ một lớp tơ vàng thêu hình cánh phượng, trước ngực nàng đeo một chuỗi ngọc màu xanh, bên tay trái hoàng hậu cũng cầm theo một chiếc vòng trầm.

Ban đầu Diễm Đào chỉ muốn nhìn một chút, sau lại xem đến ngẩn ngơ. Vị công công mà cha nàng nhờ giúp đỡ thấy vậy, liền không khỏi ra hiệu cho thiếu nữ nhanh chóng cụp mắt xuống. Nhưng Diễm Đào hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt khổ đau của vị công công, đến khi mắt nàng chạm phải họa tiết hoa sen vẽ bằng mực chu sa giữa mi tâm hoàng hậu, thiếu nữ mới nhận ra hoàng hậu đang nhìn mình, liền vội vàng rũ mắt.

Nô tì đi cạnh hoàng hậu thấy vậy, muốn tiến lên giáo huấn nàng nhưng lại bị hoàng hậu ngăn lại. Sau đó người nhìn một lượt các nàng, lựa chọn ra những cung nữ xuất sắc để phục vụ cho thái tử. Trùng hợp thay, Diễm Đào cũng nằm trong số đó.

Lần này gặp lại, Diễm Đào đã không còn là cô nương tùy ý năm xưa. Nàng đứng một góc trong Bảo Loan điện, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn ngó lung tung. Đến khi thái giám thông báo hoàng hậu nương nương giá đáo, trái tim thiếu nữ không khỏi đập mạnh, mắt chợt chạm phải một góc y phục màu đỏ.

“Ngươi là Diễm Đào?”

“Là nô tỳ thưa hoàng hậu nương nương.”

Giọng điệu hoàng hậu vẫn nhẹ nhàng giống như lần đầu gặp mặt nhưng không hiểu sao lại khiến thiếu nữ cảm thấy lúng túng. Trong lúc hành lễ, nàng vẫn luôn suy nghĩ xem bản thân đã làm đúng quy tắc chưa. Nhưng ngay sau đó, một bàn tay có ngón út đeo hộ giáp vàng chợt chìa ra, dọa thiếu nữ sợ hãi lùi lại.

“Đừng sợ.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nâng nàng dậy, sau đó vươn tay từ từ nâng cằm thiếu nữ lên. “Ngẩng mặt lên nhìn ta.”

“H-hoàng hậu...”



Nhìn thấy gương mặt kiều diễm của hoàng hậu, Diễm Đào không khỏi lắp bắp, gò má cũng nổi lên rặng mây hồng đào.

“Hóa ra đây là gương mặt khiến cho hoàng nhi của ta tương tư mỗi ngày.”

“Hoàng... hoàng hậu nương nương, mọi chuyện không phải như người nghĩ đâu. Thái tử... thái tử không hề sủng hạnh nô tì.” Diễm Đào thật sự không biết tin đồn là từ đâu ra nhưng ngoại trừ gọi nàng đến, thái tử hoàn toàn không chạm vào người nàng. N-nàng chỉ là một cung nữ bình thường nào vọng tưởng trèo cao.

“Đừng lo lắng. Nhìn ngươi, ta lại nhớ đến ta và hoàng thượng hồi trẻ. Hắn cũng thường lén nhìn ta như vậy nhưng lại luôn miệng phủ nhận không có tình cảm với ta. Sau này, chính hắn cũng phải thừa nhận đã thích ta mất rồi.”

Nghĩ đến chuyện xưa, gương mặt trang điểm hoàn mỹ của hoàng hậu không khỏi hiện ra nét hiền hòa. Diễm Đào cũng nghe phụ thân nói, hoàng hậu cùng hoàng thượng là bạn thuở nhỏ, hai người đã đồng hành với nhau một quãng đường dài. Ngay cả khi hoàng hậu không thể sinh được con nữa, hoàng thượng cũng chưa từng có ý định phế truất nàng.

Nghe câu chuyện của hoàng hậu, Diễm Đào không khỏi nảy sinh hi vọng trong lòng nhưng rồi chính nàng lại cười nhạo chính suy nghĩ ấy của mình. Nàng cái gì cũng không bằng hoàng hậu làm sao dám vọng tượng xa xôi.

Hoàng hậu giống như nhìn ra được suy nghĩ của thiếu nữ liền nhẹ vuốt ve gương mặt nàng:

“Ai biết được chuyện sau này. Có khi một ngày chim sẻ cũng hóa khổng tước. Yến nhi của ta còn ham chơi, nhiều lúc sẽ vô tâm nên ta hy vọng Diễm Đào có thể vị tha cho thằng bé.”

“Hoàng hậu, nô tì không dám.”

Thiếu nữ sợ hãi vội vàng quỳ xuống trước mặt hoàng hậu. Đúng lúc này, thái giám ở bên ngoài chợt chạy vào bẩm báo việc hoàng thượng sẽ không qua Bảo Loan điện mà sẽ ở chỗ của Tuệ phi dùng bữa.

Diễm Đào ở một bên nghe vậy nhịn không được mà nhìn hoàng hậu. Thanh mai trúc mã cũng chỉ dừng ở đó, hoàng thượng có nghĩa nên vẫn để nàng ngồi vững vị trí hoàng hậu của mình nhưng tình thì hắn đã không còn đặt ở trên người nàng nữa rồi.

“Hoàng hậu, đồ ăn đã chuẩn bị xong...” Hỷ ma ma lo lắng lên tiếng. Bình thường, khi hoàng thượng không qua đây, hoàng hậu sẽ cho người mang đồ ăn đi hết.

“Thôi, đã chuẩn bị rồi thì ta sẽ ăn vài miếng. Diễm Đào, ngươi cũng ở lại ăn với ta.”

Thiếu nữ không dám đồng ý nhưng nhìn hoàng hậu u buồn như vậy, nàng không khỏi lo lắng mà đi theo Hỷ ma ma.

- -------------------------------------

Yến Linh: Ngươi cái gì cũng không hiểu!

Lâu Vũ: Ngươi cái gì cũng không hiểu!

Hạ Phi Dương: Ngươi cái gì cũng không hiểu!

Thẩm Ngọc Hà: Bổn công tử cái gì cũng hiểu!

Cà Phê: *Đưa kịch bản tiếp theo*

Thẩm Ngọc Hà:...

Thẩm Ngọc Hà: Ta cái gì cũng không hiểu!

Người đọc:???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.