“Bông đi. Ai mua bông không?”
“Công tử, ta thấy ngài phong thái bất phàm lại chỉ thiếu duy nhất một miếng ngọc bội đeo hông. Ngài có muốn ghé qua sạp hàng của ta xem một chút?”
“Tiểu nữ theo nghề này đã từ lâu, quan khách có muốn xem một chút?”
Sắp vào lễ cúng thần, Tô Lạc thành phá lệ náo nhiệt hơn mọi khi. Trong lúc gã bán bông đang chen chúc giữa dòng người ngược xuôi lại chợt va vào một dáng người cao lớn, giỏ bông đội trên đầu cũng nghiêng ngả suýt chút nữa rơi xuống. Gã bán bông bực bội ngẩng đầu muốn chất vấn kẻ kia nhưng khi mắt gã đối diện với một đôi mắt trắng dã, lòng đen gần như rất ít, cơ thể gã bán bông đột nhiên run rẩy, không kiềm chế được mà loang choạng lui về sau.
“Ối! Đi kiểu gì thế!”
Tiểu thư bên cạnh bị gã bán bông chạm vào người, lập tức liền hét chói tai nhưng ngay sau đó, cả gương mặt nàng liền va phải cánh tay cứng như thép, gương mặt đều nghiêng sang trái giống như bị tát lệch một bên.
Kẻ kia giống như không phát hiện mình vừa làm bị thương hai người, hắn một thân da ngăm, đầu cạo ba tấc, hai bên cánh tay săn hình thù kỳ quái, giống như khôi lỗi mà lạnh lùng bước đi, tiếp tục đẩy dòng người dạt sang hai bên.
Trong lúc tiểu thư nọ ôm má khóc cũng không dám khóc thì một cánh tay chợt chìa ra trước mặt nàng. Nàng ngước mắt lên lại bắt gặp một gương mặt tuấn tú khôi ngô đang mỉm cười với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-ti/3450195/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.