Thẩm Hạ Thần ở lại vương phủ ba ngày. Trong ba ngày ấy Thẩm Thanh Nhàn đều bận đến nỗi không có thời gian quan tâm hắn. Hai người chỉ chạm mặt ngắn ngủi vào buổi tối, khi ấy phụ thân hắn giải thích qua loa rằng Thẩm vương gia muốn dẫn mình đi gặp gỡ vài người sau đó liền đi mất.
Phụ thân không ở đây, Thẩm Hạ Thần cũng không cảm thấy buồn chán. Hắn được sắp xếp ở một tiểu viện, mỗi ngày đều đúng giờ luyện kiếm. Ban đầu Thẩm Minh Thành còn bớt chút thời gian ghé qua nhưng mấy thứ liên quan đến kiếm pháp hắn hoàn toàn xem không hiểu, vậy nên cũng hạn chế đến tìm người cháu trai này.
Ngược lại Thẩm Ngọc Hà liền kiên trì gây khó dễ cho Thẩm Hạ Thần. Từ việc bỏ ớt bột vào chậu rửa mặt, đến trộn thuốc độc vào thức ăn, không có biện pháp nào là Thẩm nhị công tử chưa từng thử qua. Đáng tiếc chưa lần nào y thành công, thiếu niên chỉ có thể ngậm ngùi mỗi lần đi qua tiểu viện của cháu trai liền nhịn không được mà trừng mắt.
Nhưng sáng nay, Thẩm Hạ Thần liền phát hiện có gì đó không đúng. Thẩm Ngọc Hà không tìm hắn gây sự, vương phủ cũng im lặng đến kỳ lạ. Tuy nói nơi ở tạm thời của thiếu niên là biệt viện nhưng từ nhỏ luyện võ cũng giúp hắn có chút nội công, những âm thanh dù xa đến mấy cũng mơ hồ nghe được. Thẩm Hạ Thần do dự một lát cũng quyết định thu kiếm, đi lên phía trên xem thử tình hình.
Khi đến sân chính chỉ thấy một nhóm người hầu đang túm năm tụm ba, khi thấy Thẩm Hạ Thần đi đến, ai nấy đều xấu hổ vội vàng đứng dậy.
"Thẩm công tử."
"Vì sao hôm nay lại yên tĩnh như vậy?"
"Bẩm công tử, tiểu thiếu gia nói có linh miêu đột nhập vào trong vườn nên kêu mọi người ra đó chặn đường nó. Hiện tại hẳn gia nhân đều ở đó rình bắt linh miêu." Một tì nữ trẻ tuổi vội vàng lên tiếng.
"Vậy thúc nhỏ ở đâu?"
"Tiểu thiếu gia bị dọa sợ nên đã cùng quản gia vào trong phòng."
Thẩm Hạ Thần gật đầu cũng không hỏi thêm mà quay lưng muốn về tiểu viện của mình. Nhưng đi vài bước, hắn lại chuyển hướng bước về phía phòng của Thẩm Ngọc Hà. Vì muốn hắn bồi thiếu niên chơi nên Thẩm Minh Quyết để cho Thẩm Hạ Thần tự do đến phòng nhi tử của mình, nhưng biết rõ thiếu niên không ưa gì mình nên hắn chưa bao giờ lui tới.
Cửa phòng vừa mở, đập vào mắt Thẩm Hạ Thần là căn phòng trống không. Hắn bước đến chạm tay vào tách trà trước mặt. Vẫn còn hơi ấm, hẳn người nọ vẫn chưa rời đi lâu. Sau đó người thiếu niên đứa mắt nhìn vị quản gia đang nằm trên giường há miệng ngủ, nhanh chân bước ra vị trí quen thuộc. Quả nhiên nơi đó vẫn còn dấu giày rất mới.
Phủ của Thẩm vương gia đúng là có linh miêu, chỉ có điều linh miêu này còn biết trèo tường.
*****
Khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vương phủ, Thẩm Ngọc Hà không khỏi vui chơi quá đà, mỗi gian hàng dừng lại một ít. Dừng lại trước hàng bán ngọc bội, thiếu niên bởi vì một viên đá quý mang màu sắc giống ngọc bội của Thẩm Minh Quyết mà dừng chân lại.
Dựa vào quần áo trên người y, chủ sạp liền biết người này thân phần quyền quý, liền mang khuôn mặt hớn hở chạy ra tiếp đón, miệng không ngừng ba hoa sáng tạo đủ loại truyền kì nhằm thuyết phục Thẩm Ngọc Hà mua hàng. Thiếu niên là con vương gia, vàng bạc châu báu nào chưa nhìn qua. Nghĩ đến việc mang những thứ này cũng chỉ thêm chật nhà, y vẫn thả ngọc xuống.
Ngay lúc Thẩm Ngọc Hà muốn xoay người bỏ đi, bên cạnh lại xuất hiện thêm một người nữa. Dựa vào màu sắc y phục quen thuộc, thiếu niên không khỏi mơ hồ đoán ra đó là ai. Đến khi y thực sự ngẩng đầu lên, quả nhiên đối diện với gương mặt nghiêm nghị của cháu trai. Thẩm Ngọc Hà nhịn không được thầm mắng kẻ này cắn mãi không nhả, một lòng tận tụy với Thẩm Minh Thành muốn hạ bệ bản thân.
Nhưng tròng mắt đen hắc diện thạch hơi đảo một chút, thiếu niên liền nảy ra ý bắt nạt hắn. Thẩm Ngọc Hà nhẹ giọng cười với Thẩm Hạ Thần:
"Đã lâu không gặp, chất nhi."
Thiếu niên mang dáng người đĩnh bạc, hông đeo bội kiếm vỏ bạc hơi nhìn sang vị thúc nhỏ kém mình một tuổi này. Dù không biết y muốn bày trò gì nhưng hắn vẫn gật đầu đáp lại thiếu niên:
"Buổi sáng tốt lành, thúc nhỏ."
"Thân là thúc nhỏ hẳn cũng cần có quà ra mắt. Nhưng chọn qua chọn lại cũng không tìm được loại nào phù hợp với khí chất của Hạ Thần. Chi bằng ngươi tự mình lựa ra đồ vật mình yêu thích."
Nghe Thẩm Ngọc Hà một miệng nói dối không chớp mắt, Thẩm Hạ Thần không khỏi cảm thấy thú vị mà hơi cong khóe môi. Rõ ràng trốn ra ngoài bị bắt được lại còn giảo biện nói rằng bản thân mình đang chọn đồ ra mắt cho hắn. Nhưng hắn cũng không vội túm y về phủ, có chút tò mò muốn xem xem rốt cuộc Thẩm thúc nhỏ của mình sẽ làm gì. Thẩm Hạ Thần lần nữa đưa mắt về phía sạp hàng, thật sự chọn ra một miếng ngọc bội phỉ thúy khắc chữ cát tường.
"Là miếng ngọc này sao?"
Người thiếu niên liền gật đầu. Thấy vậy, Thẩm Ngọc Hà liền không hề do dự hất miếng ngọc trên tay Thẩm Hạ Thần xuống, ngọc bội cát tường cứ như vậy mà rơi xuống đất vỡ thành nhiều mảnh. Sau đó thiếu niên còn không biết hối hận, vội vàng kéo tay cháu trai lẩn vào trong đoàn người.
"A! Có ai không? Có kẻ quỵt tiền! Mau... mau bắt chúng lại!"
Tiếng kêu thảm thiết của chủ sạp bán hàng nhanh chóng đánh động quan binh đi tuần, bọn chúng nhanh chóng đuổi theo hướng hai người. Thẩm Hạ Thần còn muốn dừng lại chịu tội, Thẩm Ngọc Hà ở bên cạnh nhịn không được nhe răng đe dọa:
"Nếu ngươi không muốn cha ngươi chạy đến nha môn đón ngươi thì mau chạy đi."
Nghĩ bản thân đến từ nơi khác nếu để quan phủ tra hỏi hẳn sẽ ảnh hưởng đến việc lớn, thiếu niên chỉ có thể nghe lời y mà tiếp tục bỏ chạy. Đến một ngõ nhỏ, hai người bọn họ vì trốn sau đống ống nứa mà thoát được. Thẩm Ngọc Hà núp sau lưng cháu trai lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, ngờ đâu cổ tay mảnh khảnh của y chợt bị người ta nắm chặt, Thẩm Hạ Thần mang vẻ mặt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm y.
"Ngươi làm đau ta. Mau bỏ tay ra!" Thiếu niên tức giận cảnh cáo người nọ. "Ngươi chỉ là dòng phụ, bối phận còn thấp hơn ta một bậc. Cẩn thận phụ thân ta trừng phạt ngươi."
"Thúc nhỏ, ngươi muốn làm gì?" Dù miệng gọi người nọ là "thúc nhỏ" nhưng giọng nói của người thiếu niên hoàn toàn không có chút nào tôn kính.
"Ta cùng ngươi đều bị người đi đường nhìn thấy đi cùng nhau rồi. Hiện tại chúng ta đã là đồng phạm. Cho dù ngươi có chạy đi bẩm báo với phụ thân thì ta cũng sẽ nói với người là ngươi dẫn ta ra ngoài. Đến lúc đó ngươi cũng không thoát tội."
Nghe thiếu niên nói vậy Thẩm Hạ Thần có chút bất ngờ nhưng không để hắn kịp lên tiếng, thiếu niên đã mở miệng trước.
"Nếu ngươi không muốn bị phụ thân trách tội thì phải nghe lời ta. Dạ Hiên không có ở đây thì ngươi phải trở thành thị vệ cho ta."
Khi nói những lời này thiếu niên không hề cảm thấy mình vô lý ngang ngược, ngược lại y còn tự đắc cho rằng bản thân mình đã nắm được điểm yếu của Thẩm Hạ Thần nên có thể tùy ý điều khiển hắn. Tuy nhiên, điều đáng ngạc nhiên là vị thiếu niên đến từ Tô Lạc lại gật đầu đồng ý với y.
"Được, ta sẽ nghe lời thúc nhỏ."
Thấy cháu trai chấp nhận làm người hầu cho mình, gương mặt có phần xinh đẹp của Thẩm Ngọc Hà không giấu nổi nụ cười. Y hơi kiễng chân, bàn tay nhỏ nhắn trắng như ngọc thạch nhẹ vỗ đầu giống như khen thưởng hắn.
"So với Thẩm Minh Thành ta sẽ đối đãi với ngươi tốt hơn nhiều."
Nghe thiếu niên nói vậy Thẩm Hạ Thần có chút buồn cười. Đến lúc này y vẫn cho rằng hắn là do Thẩm Minh Thành phái đến gây khó dễ hay sao? Rõ ràng là do y thích tự mang đá đập chân mình nào ai cản trở. Nhưng nghĩ đến bản thân có việc phải làm, Thẩm Hạ Thần toan muốn bước ra ngoài lại bị Thẩm Ngọc Hà vươn tay giữ lại.
"Ngươi định đi đâu?"
"Ta làm vỡ ngọc bội của người ta, trước vẫn nên quay lại bồi thường."
"Tên ngốc này, khi ngọc vỡ ngươi không nghe ra đây là đồ giả sao?" Thẩm Ngọc Hà bĩu môi chê cười hắn quê mùa. "Hắn buôn bán lừa đảo như vậy bị vậy là đáng lắm. Giờ ngươi là thị vệ của riêng ta, ta đi đâu thì ngươi đi đấy là được. Trước đi theo ta đến một nơi."
******
Thẩm Ngọc Hà dẫn Thẩm Hạ Thần đến phủ hộ bộ thượng thư An Tả Thịnh. Bởi vì Thẩm Ngọc Hà thường xuyên đến đây, khi y tiến vào cũng không có ai ngăn cản, mà đứng giữa sân lúc này là một đám công tử đang lôi kéo nhau chuẩn bị đi ra ngoài. Mà trung tâm của đám công tử ấy lài là một thiếu niên với dung mạo bình thường, thậm chí còn có phần gian manh. Người này không ai khác chính là thứ tử của An Tả Thịnh, An Sách.
Thấy nhị thiếu gia của phủ vương gia xuất hiện, An Sách có chút bất ngờ, một số người khác lại chột dạ vội vàng đánh mắt đi chỗ khác.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu?" Thiếu niên nhíu mày đứng ra chặn đường nhóm người.
Thẩm Ngọc Hà lớn lên môi hồng răng trắng, diện mạo như trăng như hoa chọc người yêu thích. Cho dù y có đứng trong đám công tử ngày ngày phá phách lười biếng không chịu học văn luyện võ cũng vô cùng nổi bật. Vậy nên đám con cái thế gia dù chưa trưởng thành cũng bộc lộ ra sự yêu thích đối với thiếu niên, tất nhiên đó là khi y chưa cáu kỉnh trút giận lên người bọn họ.
An Sách được coi là thân thiết với Thẩm Ngọc Hà nhất, hắn vốn yêu mỹ nhân, thấy y không vui cũng ngập ngừng mà giải thích.
"Thẩm Hà, Nam Yên quận vương mở tiệc trên thuyền hoa tiếp đãi khách quý. Huynh trưởng cùng phụ thân đã sớm đến đó, ta là con thứ không được mời nên lập kế muốn lén lên thuyền xem một chút. Nghe nói Liễu Miên cô nương của Chi Mai Lâu cũng ở đó. Nàng là hoa khôi đầu bảng, gặp được nàng còn khó hơn lên trời nên ta cũng muốn xem thử dung mạo nàng."
Nhìn đến hai nốt ruồi son dưới mắt thiếu niên, An Sách nhịn không được mà mềm giọng:
"Ta chỉ qua nhìn xem nàng một cái thôi. Trong mắt ta, ngươi vẫn luôn diễm lệ nhất. Đừng giận ta có được không?"
"Cút ngay! Đừng nói mấy lời ghê tởm!" Thẩm Ngọc Hà lạnh lùng hất tay con trai của An thượng thư ra, sau đó quay sang một thiếu niên khác, nhíu mày hỏi hắn:
"Hôm nay Nam Yên quận vương mở tiệc sao?"
"Đ-đúng vậy... Nghe nói Cơ vương Dạ La Đan thuộc Hỏa tộc đến đây. Nam Yên quận vương cũng có giao tình với hắn nên trước khi Cơ vương về lại Đông Phong, ngài liền mở tiệc mời rất nhiều quan văn quan võ đến."
"Bởi vì thuyền hoa tên độc một chữ "nguyệt", lúc này lại là tháng tám âm lịch nên Nam Yên quận vương liền gọi đây là "Quế Nguyệt yến"."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]