"Không thể nào... Ngay cả Thẩm Minh Thành cũng..."
"Ngươi câm miệng!" An Sách ở một bên liền khẽ quát một tiếng nhưng chung quy những lời nói này vẫn lọt vào tai của Thẩm Ngọc Hà.
Sắc mặt thiếu niên hết trắng lại xanh. Đúng vậy, phụ thân hắn hoàn toàn không nói cho hắn biết về chuyện này. Chẳng trách mấy ngày nay phụ thân đều bận rộn cũng không cho hắn ra ngoài, cũng lý giải vì sao Bích Lạc thành vốn phồn hoa nay lại càng đông đúc tấp nập như vậy. Vậy mà... vậy mà từ đầu đến cuối, y chẳng hề biết gì.
"Vậy Lâu Vũ... Lâu Vũ hắn có xuất hiện ở thuyền hoa không?"
Dẫu biết sự xuất hiện của vị thiên tài ấy là điều đương nhiên nhưng Thẩm Ngọc Hà vẫn hi vọng... hi vọng Lâu Vũ cũng bị nhốt ở nhà giống như mình. Đám con cháu thế gia bị bỏ lại đưa mắt nhìn nhau cuối cùng cũng nói ra sự thật:
"Hắn cũng ở đấy... Nghe nói ở yến tiệc hoàng cung, Lâu Vũ nói mấy câu với Cơ vương khiến hắn rất thưởng thức còn đưa ra yêu cầu Quế Nguyệt yến cũng mời hắn đến. Nghe nói cũng có rất nhiều con cháu bá quan đến dự. Ta phận con tiểu thiếp không nói nhưng mà..."
"Ai mượn ngươi nhiều chuyện!" Một người thấy sắc mặt thiếu niên càng đen liền khẽ đẩy người nọ, ra hiệu cho hắn mau ngậm miệng.
"Nếu như yến tiệc lớn như vậy không lẽ nào vương gia không nói cho thúc... Thẩm công tử. Hơn nữa, thân là người đứng đầu một bộ tộc ở Đông Phong, sẽ không ai đánh trống khua chiêng như vậy."
Nghe giọng nói phát ra từ đằng sau Thẩm Ngọc Hà, mọi người mới nhận ra đi cùng y cùng một người nữa. Không phải do người này không mấy nổi bật nhưng vì hắn quá im lặng, cho dù tiếng bước chân cũng không hề có khiến bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của người này, đến khi phát hiện ra rồi lại bị dọa đến phát hoảng.
"Ngươi... ngươi là ai?"
Nhìn người này tướng mạo bất phàm, lạnh lùng nghiêm nghị, bên hông lại đeo bội kiếm quý giá, đám thế gia không khỏi suy đoán người này chính là nhi tử của Hạ đại tướng quân, Hạ Phi Dương. Nhưng nghĩ lại bọn họ lại từ cười nhạo bản thân, Hạ Lâu hai nhà vốn chơi thân với nhau, làm gì có chuyện Hạ Phi Dương chạy đến kết bạn với người của Thẩm gia, chưa kể đây còn là con nuôi.
"Hắn là thị vệ tạm thời thay thế cho Dạ Hiên." Thẩm Ngọc Hà giải thích qua loa lại hướng mắt về phía người thiếu niên vừa rồi. "Ngươi nói tiếp đi."
"Thì ra chỉ là tên thị vệ quèn. Nhưng ngươi cũng có chút hiểu biết đấy chứ. Chuyện Cơ vương xuất hiện chỉ có vài người biết, là cha ta mua chuộc một hầu nữ của Nam Yên quận vương mới biết được. Bởi vì tin tưởng Sách huynh cùng những người ở đây ta mới tiết lộ. Chỉ sợ rằng ngay cả Lâu Vũ giỏi giang như vậy cũng không biết hắn được Cơ vương yêu mến mà mời đến."
Được rồi, Cơ vương đến cũng vậy thôi, dù sao mục đích chúng ta đến cũng không phải ngắm Cơ vương." Thấy đồng bạn cứ một câu Lâu Vũ, hai câu Lâu Vũ, một người liền vội vàng chạy đến trấn an bông hoa mẫu đơn trước mặt mình. "Thẩm Hà, tên Lâu Vũ đó chỉ được cái mã. Có khi do hắn học vẹt mấy câu trong kinh thư mới lòe mắt được Cơ vương. Hắn so với ngài, một góc cũng không bằng."
Thấy Thẩm Ngọc Hà không nói chuyện, An Sách nhìn bàn tay đã sớm nắm chặt đến đỏ của y liền nhịn không được mà mở miệng:
"Ta biết cách lén lên thuyền hoa, không bằng để ta dẫn theo ngươi lên thuyền hoa xem thử. Thái tử không ở, ngươi cũng nhân cơ hội này chơi bời một chút."
"Đúng đúng, chúng ta bày kế khiến Thẩm Minh Thành bẽ mặt. Đến lúc đó Thẩm vương gia sẽ không bao giờ dẫn hắn theo nữa."
"Chúng ta còn ngắm Liễu Miên cô nương nữa."
Nghe đám con cháu thế gia nói vậy, thiếu niên có chút do dự. Dù sao y vẫn luôn kính sợ phụ thân của mình, nếu như việc y lén lên thuyền hoa mà bị hắn bắt được, phụ thân có ghét y không?
Thấy Thẩm Ngọc Hà vẫn mãi không đồng ý, một người khác liền mở miệng thuyết phục y.
"Chúng ta cũng chỉ quan khán tầng dưới, chắc chắn sẽ không chạm mặt Thẩm vương gia. Hôm nay nhiều con cháu thế gia như vậy, chẳng lẽ ngài không muốn nhân cơ hội này làm bẽ mặt Lâu Vũ?"
Nhắc đến kẻ bản thân mình vẫn luôn căm giận, Thẩm Ngọc Hà không do dự nữa mà đồng ý.
*****
Thẩm Hạ Thần đã thay xong y phục, hắn vén rèm lên muốn tìm kiếm Thẩm Ngọc Hà, lại thấy thiếu niên chưa đổi thân ngoại y, chỉ im lặng đứng trước rèm như đang suy tư gì đó.
"Thẩm vương gia cũng thật là... bình thường yêu thương Thẩm Hà như vậy lại chẳng để y tham gia yến tiệc. Trong khi đó Lâu Vũ năm ba tuổi đã được Lâu thừa tướng mở tiệc ra mắt, Lâu lão gia còn yêu thích đến nỗi đi đâu cũng dắt hắn theo. Hiện tại thì không sao chứ tương lai Thẩm Hà không thể kết thân được với ai chỉ sợ y mãi chỉ là phế vật của Thẩm phủ mà thôi."
"Chẳng lẽ ngươi không biết sao? Thẩm Hà cũng không phải là con vợ lẽ như lời đồn mà y chỉ là con nuôi do Thẩm vương gia nhặt về thôi. Thẩm phủ chỉ có một Thẩm Minh Thành là con chính thất, dù có thích đến đâu cũng là máu mủ ruột già, Quế Nguyệt yến lần này Thẩm vương gia không dẫn hắn đi thì dẫn ai đi nữa. Mà Thẩm Hà... nếu y là nữ tử thì tốt rồi, sinh trưởng một bộ dạng như vậy không gả được thì thật đáng tiếc."
"Được rồi nhỏ giọng thôi cẩn thận An Sách nghe thấy. Hắn ngày ngày quấn quýt lấy lòng Thẩm Hà, chẳng gây sợ với chúng ta cũng muốn chọc y vui."
"Chẳng lẽ ngươi thì không? Bởi vì y sinh đẹp mắt cho dù hống hách ngang ngược ngươi cũng giống như chó theo đuôi mà bám lấy y không buông."
Những lời tiếp theo Thẩm Hạ Thần đã không thể nghe được nữa. Hắn muốn dạy cho đám con tiểu thiếp này một trận nhưng nghĩ đến Thẩm Ngọc Hà vẫn ở phía trước, thiếu niên vẫn hướng mắt nhìn về phía y.
Bàn tay cầm y phục của Thẩm Ngọc Hà đã sớm siết chặt, nhưng thay vì xông ra vung tay đánh mặt từng kẻ hồ ngôn loạn ngữ kia, y lại lựa chọn xoay người. Nhận ra cháu trai ở phía sau, thiếu niên có chút ngạc nhiên, nhưng rồi lại vờ trấn tĩnh mà bước qua hắn. Đúng lúc này, Thẩm Hạ Thần lại vươn tay giữ y lại.
"Không muốn xử lý bọn họ sao?" Cảm nhận được vành mắt Thẩm Ngọc Hà có chút ướt át, thiếu niên không khỏi nhìn đi chỗ khác. Là nam nhi, ai lại muốn người khác bắt gặp mình đang rơi lệ.
"Hiện tại chưa phải là lúc."
Y vẫn còn cần chúng đưa mình lên thuyền hoa. Đến khi lên rồi thì giải quyết vẫn chưa muộn. Thẩm Ngọc Hà là người có thù tất báo, y có thể nhịn trong một lúc nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ quên cho bọn chúng ăn đủ. Không chỉ đám người ấy mà cả thân sinh phụ thân của bọn chúng cũng phải chịu tội.
Nghĩ vậy thiếu niên vẫn còn hồng mắt đầy đáng thương bất giác khôi phục lại vẻ kiêu ngạo vốn có, y thẳng lưng, lạnh lùng hất tay Thẩm Hạ Thần.
"Thân là thị vệ, việc giải quyết bọn chúng là việc của ngươi."
Trước khi bước vào trong rèm, Thẩm Ngọc Hà cũng không quên nhắc nhở cháu trai mình:
"Ta Thẩm Ngọc Hà không cần ai thương hại. Những kẻ xúc phạm ta chắc chắn sẽ không có cái kết tốt lành."
"Ta đã hiểu thưa thúc nhỏ."
Nhưng dẫu mạnh miệng như vậy Thẩm Ngọc Hà vẫn chỉ là thiếu niên mười hai tuổi, là người vẫn luôn khát cầu sự công nhận của người khác. Nghĩ đến những lời mà đám công tử thế gia nói, y vẫn không khỏi cảm thấy chua xót tận đáy lòng. Hay cho câu "máu mủ ruột già", rốt cuộc vì sao ngài lại không để con phô trương tài năng vậy phụ thân?
Mặt vải y phục xuất hiện vài giọt nước nhỏ giống như nước mưa. Thiếu niên còn cho rằng trần nhà An thượng thư bị dột nhưng nhận ra nước đến ở đâu, y lại nhăn mặt lau dùng ống tay áo lau mặt. Mà những hành động này của Thẩm Ngọc Hà lại bị Thẩm Hạ Thần cách một lớp rèm xem đến rõ ràng.
*****
Thuyền hoa Nguyệt là một lâu thuyền thuộc quyền sở hữu của Nam Yên quân vương. Nói là thuyền nhưng thật ra giống một lâu các nổi trên mặt nước hơn. Hiện tại đã đến giờ lên đèn, lâu thuyền to lớn nổi giữa lòng sông bắt đầu thắp đèn lồng đỏ, những thuyền nhỏ xung quanh cũng cầm theo đèn mà chèo về phía thuyền Nguyệt.
Đây toàn bộ đều là thuyền chở thực phẩm mang lên thuyền. Một số khác là thuyền chở các quý công tử đến tham dự Quế Nguyệt yến. Hiện tại tiệc chưa bắt đầu nhưng mặt sông đã sớm nhộn nhịp, so với trăng tháng tám càng thêm rực sáng hơn.
An Sách ngồi ở đầu thuyền, một tay cầm đèn lồng, mắt vẫn luôn hướng về lâu thuyền đang ngày càng gần mình. Đám công tử thế gia cũng kích động không thôi. Nghĩ đến sắp được gặp Liễu Miên cô nương, bọn họ không kích động sao được. Chỉ có người duy nhất buồn bực là Thẩm Ngọc Hà. Y không hiểu vì sao bản thân lại phải giả làm tì nữ trong khi Thẩm Hạ Thần lại là thị vệ canh gác.
Nhưng ai bảo khung xương của thiếu niên quá mức nhỏ nhắn. Tuy không nhỏ bằng nữ tử bình thường nhưng vẫn có thể qua mặt người khác. Chưa kể dựa vào gương mặt này của y, chỉ cần thay đổi kiểu tóc quả thật không nhìn ra y là thiếu gia hay là tiểu thư. Tất nhiên những lời này An Sách chỉ có thể giấu trong lòng, ngoài mặt vẫn phải dỗ dành nhị thiếu gia của vương phủ rằng khi lên đến thuyền hoa sẽ giúp y đổi lại trang phục nam nhi.
Thẩm Ngọc Hà cắn môi, làm đến bước này rồi y đành phải chấp nhận nghe theo. Nhưng vì cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm, thiếu niên vẫn luôn đeo mạng che mặt, không chịu cởi ra để đám người An Sách xem. Đám công tử chỉ có thể tiếc nuối nhưng nhìn thiếu niên một thân mặc đồ nữ tử, kiểu tóc cũng đổi thành búi tai thỏ mà các tiểu cô nương yêu thích, mắt trên còn cái vô số hoa đào, tuy đơn giản lại đáng yêu tinh nghịch, một số người không khỏi cảm thán Thẩm Ngọc Hà thật sự hợp với một thân nữ nhi. Thậm chí, một số thiếu niên vì là con vợ lẽ, biệt viện đơn sơ không có nổi tì nữ xinh đẹp, cũng vì thì thấy thiếu niên như vậy mà nảy sinh mầm đậu trong lòng.
Ngay cả An Sách nổi tiếng phong lưu cũng bị điệu bộ của y chọc đến trong lòng phát ngứa, hận không thể ước Thẩm Ngọc Hà mỗi ngày đều ăn mặc như vậy. Dẫu tâm tư bất chính nhưng bọn họ chỉ có thể giấu trong lòng, đừng nói thân phận của thiếu niên là gì, ngay việc một Thẩm Hạ Thần vẫn luôn thủ hộ bên cạnh cũng đủ dọa sợ đám công tử chân yếu tay mềm.
Mẹ nó, cũng chẳng biết thiếu niên kiếm đâu ra thị vệ, một tên so với một tên càng đáng sợ hơn.
Thuyền cuối cùng cũng cập đến nơi, An Sách liền quay qua Thẩm Ngọc Hà dặn dò.
"Bởi vì thân phận khác biệt, chúng ta không thể lên thuyền cùng lúc được. Dựa vào một thân nữ nhi như này ngươi rất dễ gọi kẻ xấu. Ta đã sắp xếp người dẫn người ngươi đi. Sau khi lên thuyền ngươi đến phòng phía Đông chờ ta, sau khi xong việc ta liền cùng mọi người đến đó."
Thấy kẻ kia còn bày ra một bộ lo lắng, Thẩm Ngọc Hà chán ghét ra mặt nhưng sợ hắn vẫn luôn bám lấy mình ép y hứa hẹn, thiếu niên chỉ có thể gật đầu đại. Nhìn bộ dạng dù đã che mặt nhưng vẫn xinh đẹp như vậy, An Sách có chút không tha, muốn vươn tay sờ sờ tay y lại bị Thẩm Hạ Thần hơi nghiêng kiếm đập vào, con thứ của An thượng thư liền lập tức tỉnh ngộ.
An Sách tiếc nuối vội thu tay lại thầm nghĩ sau khi hắn lên thuyền nhất định tìm cách vứt bỏ tên thị vệ này.
Thẩm Ngọc Hà thuận lợi trà trộn vào thị nữ đem đồ ăn, đám công tử ăn chơi trác táng trong quần áo thị vệ cũng thuận lợi lên thuyền. Sau khi qua được cửa ải lính gác, An Sách không khỏi chảy nước miếng muốn nhanh chóng tìm đi tìm các cô nương.
Tuy nhiên, hắn mới chỉ đi được vài bước đã bị một thân kiếm đơn sơ ngăn lại. Không biết từ bao giờ, Thẩm Hạ Thần đã đi lên phía trước.
"Vị huynh đệ này... ngươi có ý gì đây?" Nhìn gương mặt lạnh lùng không chút biểu cảm của người thiếu niên, An Sách không khỏi cảnh giác. "Huynh cũng biết ta là tri kỷ của Thẩm Hà. Huynh làm vậy không sợ chủ tử trách phạt? Mà cũng không cần Thẩm Hà ra tay, dựa vào thân phận của ta, để một tên thị vệ nhỏ nhoi biến mất có khó gì."
Trước lời đe dọa của tên mắt hí, Thẩm Hạ Thần lại chẳng mảy may phản ứng. Hắn âm thầm ước lượng thanh kiếm trên tay mình, bởi vì không phải thanh kiếm vẫn theo bản thân mình nên hắn cảm thấy có chút không quen tay. Nhưng cũng không sao, đối phó với đám ẻo lả này cũng không cần đến kiếm.
Phát hiện ánh mắt vị thiếu niên trẻ tuổi đã có chút sát khí, An Sách lúc này mới biết sợ, run rẩy cùng đám bằng hữu của mình lùi lại. Sau đó, ở một góc khuất của thuyền hoa, chợt vang lên những âm thanh đấm đá liên tiếp, cuối cùng là tiếng từng đồ vật nặng rơi xuống sông.
- ---------------------------
Cà Phê: Không phải bug, Thẩm Ngọc Hà không nhớ ra Thẩm Hạ Thần là do định mệnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]