Sau sự việc ấy, cô và Lộ Lộ cũng bớt hiềm khích với nhau hơn.
- Tối hôm đó -
“Hai người họ đi đâu mà không nói với mình một tiếng nhỉ?”
Đang nằm suy nghĩ trên chiếc giường êm ái thì điện thoại của Nhuệ reo lên. Cô vươn tay lấy điện thoại rồi bắt máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc, cô vừa nghe đã muốn tắt máy.
“Con gái, dạo này con sống có tốt không?”
“Bà còn xứng danh mẹ tôi à?”
“Mẹ biết con hận mẹ lắm nhưng mà mẹ nhớ con quá, có thể gặp mẹ ở quán mì cay ngày xưa được không?”
“Sao bà không muốn gặp Danh?”
Bà ta bắt đầu có thái độ lấm lét, một lúc sau mới trả lời.
"Danh rất dễ cảm mà...không khí lạnh thế thằng bé sẽ bệnh mất nên mẹ chỉ muốn gặp con thôi”
“Lần cuối?”
“Mẹ...”
Nhuệ thở dài, cô tắt máy rồi lật đật khoác áo ngoài lên rồi đi xuống nhà mang giày. Đang xỏ vớ thì bà của cô đi ra, vẻ mặt dò xét.
“Tối muộn rồi mày còn đi đâu?”
“Cháu đi mua chút đồ”
“Mày đi rồi mày chết ở ngoài luôn đi, ngoài trời đang lạnh như kỷ băng hà vác cái thân ra ngoài, đúng là con dở hơi”
Nhuệ nghe những lời này riết cũng quen, cô không phản bác gì hết mà chỉ im lặng rồi đi ra ngoài, bình thản đến lạ.
Ngoài trời bây giờ đúng thật là rất lạnh, đúng là mùa của sự cô đơn. Những bông tuyết trắng xóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-pham-la-yeu-hay-giet-/3567522/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.