Hôm nay hai người lại không về nữa rồi, Nhuệ chỉ đơn giản nghĩ là họ bận việc thôi. Định nằm xuống giường chợp mắt một tí vì cô cảm thấy trong người có chút khó chịu. 
Bỗng cánh cửa mở ra, cô dùng ánh mắt hờ hững nhìn về phía đó. 
“Danh?” 
“Chị hai ơi em đói bụng” 
Hóa ra là đứa em trai nhỏ của cô, Nhuệ thở dài tỏ rõ sự mệt mỏi. 
“Người lớn đâu hết rồi sao không bảo nấu cho ăn?” 
“Em muốn ăn đồ hai nấu cơ, với lại mọi người đã ra khỏi nhà từ sớm để đi tiệc rồi, tối muộn mới về” 
Đứa em trai dùng giọng điệu dễ thương năn nỉ cô, không lẽ cô không đồng ý. Nhưng bây giờ đã 22 giờ 32 phút rồi mà Nhuệ vẫn vác cái thân đi một cách nặng nề xuống nhà. 
Cô vừa nấu vừa ngáp ngắn ngáp dài, mắt rất muốn nhắm lại vì cơn buồn ngủ cám dỗ. Không được rồi, Tinh Nhuệ tắt bếp dù mì xào chỉ mới chín được phân nửa. 
“Thành Danh này, em nghe hai bảo, bây giờ hai lên lầu lấy thuốc uống, mì chưa chín và còn rất nóng nên tuyệt đối đừng lại gần bếp, nghe chưa?” 
Nhuệ dặn dò rất kĩ, em trai cũng ngoan ngoan mà gật đầu nghe lời chị gái, có như thế cô mới yên tâm mà đi lấy thuốc an thần. 
Do cái bụng đói meo của em cô mà Danh đã rất muốn ăn mì rồi. Ngửi thấy mùi thôi là đã không kìm lòng nổi, cậu bé 9 tuổi chậm rãi đi đến bếp lấy chảo mì xào xuống. Thân hình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-pham-la-yeu-hay-giet-/3567521/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.