Tiêu Bảo Bối tỉnh lại trong ánh nắng, ánh mặt trời xẹtqua? A, sáng quá, chiếu vào lòng Bảo Bối cũng sáng vài phần
Bỗng nhiên cảm thấy thật không vui, tối hôm qua ôm ChúHách rồi ngủ, chắc là chú bế mình lên giường rồi. Bảo Bối rời giường, sửa sanglại giường. Muốn đi cám ơn Mo-za-a. Đi tới đi tới, lại nghĩ tới Mộ Sanh, cảmgiác đau lòng lại thổi đến, Bảo Bối không khỏi tự giễu, thì ra, mấy ngày ngắnngủn như vậy, cảm tình với anh, đã xâm nhập nội tâm.
Chỉnh lại cảm xúc, dụi dụi mắt sưng, đi xuống tầng,lại không thấy Mo-za-a, chỉ có mình KO đang đọcbáo.
“Chào buổi sáng. Chú K” Bảo Bối kêu một tiếng
KO ngẩng đầu nhìn nhìn Bảo Bối, chống cằm nói với cô:“Tỉnh rồi à? Lại đây, ngồi xuống.”
Bảo Bối có chút mê mang, nhưng cũng nghe theo, Chú Kbình thường nói không nhiều lắm, nhưng cô biết, chú vẫn quan tâm mình , ngồixuống cạnh chú, KO cầm gối đầu đưa ra sau lưng cô, nói: “Dựa vào.”
Bảo Bối ngồi xuống, KO còn nói: “Nhắm mắt.” Tuy rằngnghi ngờ, Bảo Bối vẫn nhắm mắt. Nhắm lại, một cảm giác ướt át từ mắt lan đếntoàn thân. Giữa hè, trong phòng điều hòa để nhiệt độ thấp không ngăn được cảmgiác ấm áp dâng lên trong lòng, Bảo Bối giữ lấy đôi tay đắp khăn cho cô, trịnhtrọng nói: “Cám ơn chú, chú K”
KO không trả lời, tay cũng không rút về.
“Đúng rồi, vợ chú đâu? Sao không thấy chú ấy?”
KO giọng điệu lạnh như băng, mỉm cười: “Không xuốngđược giường.”
Bảo Bối có chút xấu hổ: “Chú K, chú ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-mo-sanh-tieu-bao-boi/2283686/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.