Còn cả Ngộ Kiến nữa. Ngộ Kiến cũng là một thiên thần đấy. Đôi khi cô nghĩ, một cô gái như vậy mà có thể kiên cường tới mức khiến người khác phải đau lòng. Cắn răng bước đi một mình trong đêm đen thăm thẳm, con đường cô ấy đi đầy gió tuyết, vũng lầy, và những con ác mộng lặp đi lặp lại khiến người ta sợ hãi. Có nhiều đêm, Lập Hạ nghe Ngộ Kiến kể về những chuyện cô ấy đã trải qua ở quán bar. Ví dụ có hôm một vị khách đột nhiên tặng hoa cho cô rồi khen cô hát rất hay, nói tháng này ông chủ nên tăng lương cho cô vì giọng hát của cô ngày càng được lòng khách rồi; hay ví như có chàng trai kia từ một thành phố rất xa tới đây chỉ để nghe cô hát, vì bạn anh ta nói với anh ta rằng, ở Thiển Xuyên có một cô gái hát rất hay. Chuyện này thậm chí còn khiến Thanh Điền có chút ghen tị.
Ngộ Kiến khi nói về ước mơ của mình tựa như một đứa trẻ đầy hào hứng miêu tả những viên kẹo ngũ sắc trong chiếc bình thủy tinh. Cô ấy muốn nổi tiếng khắp Trung Quốc, muốn trở thành minh tinh nổi tiếng toàn quốc, cô ấy muốn những ai nghe mình hát đều sẽ đầy tràn sức sống, cô ấy muốn những người đang khóc khi nghe giọng hát của mình sẽ dũng cảm bước tiếp trên con đường gian nan đằng đẵng phía trước. Cô ấy muốn những con người lương thiện khi trải qua những thời điểm tối tăm và u ám, có thể từ giọng hát của cô ấy tìm được dũng khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244241/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.