Nghĩ tới đây Lập Hạ chợt cảm thấy man mác buồn.
Vì cả tuần nay Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đều chẳng nói năng gì, vốn Phó Tiểu Tư đã ít nói, cô cũng quen rồi, nhưng nụ cười rạng rỡ của Lục Chi Ngang cũng đã không còn thấy nữa.
Có lúc nhìn cậu ấy bình lặng cùng Tiểu Tư đạp xe qua sân trường, nhìn cậu ấy mặc áo sơ mi trắng im lặng tựa vào lan can, hay có lúc nhìn cậu ấy chẳng nói câu nào không ngừng bơi từng vòng trong tiết Thể đục, khi ấy Lập Hạ đều hoảng hốt nghĩ, lẽ nào đây là một Lục Chi Ngang hoàn toàn khác.
Tiểu Tư cũng đã nói với Lập Hạ về chuyện của mẹ Lục Chi Ngang nhưng cô không giúp được gì, thậm chí còn không dám nhắc tới chuyện này trước mặt Lục Chi Ngang, sợ bầu không khí phút chốc sẽ trở nên mất kiểm soát. Chỉ có thể cùng cậu ấy trầm mặt, cùng cậu ấy lặng yên mà thôi.
Có lúc cô còn nghĩ, có phải cuộc sống của Lục Chi Ngang sẽ thay đổi từ đây hay không? Mười năm, hai mươi năm hay thậm chí là những năm tháng xa xôi hơn nữa, cậu ấy liệu còn cười một cách sảng khoái nữa không? Cậu ấy liệu còn đội chiếc mũ gắn hai bím tóc rồi rung đùi đắc ý thách thức nữa không? Cậu ấy liệu còn húyt sáo với các cô gái đi trên đường nữa không?
Nghĩ tới đây cô chỉ thấy chua xót trong lòng.
Ngày hạ đang dần dần đi mất.
Nắng cũng không còn gay gắt. Tiết trời đã dần chuyển sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244242/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.