Chương trước
Chương sau
nguồn bị mất chươngĐại sảnh của sân bay Bình Dã vừa rộng rãi vừa sáng sủa, dù không khiến người khác cảm thấy quạnh quẽ. Phía ngoài khung cửa sát đất là những chiếc máy bay chốc chốc lại cất cánh cao. Lập Hạ chợt nhớ một tác giả trước kia cô thích hay kể mình thường xuyên ngắm nhìn máy bay cất cánh và hạ cánh qua hành rào thép.

Tác giả đó nói, vào khoảnh khắc ấy thế gian bỗng trở nên trống rỗng.

Tai Lập Hạ như ù cả đi, có lẽ là do máy bay cất cánh. Trước kia cô chỉ nghe người khác tả ngồi máy bay sẽ như thế nào, mà nay chính cô đang bị vây ở độ cao chín nghìn mét so với mực nước biển. Lập Hạ đưa tay bịt tai lại, sau đó mở miệng thật rộng rồi khép lại rồi lại mở, đó là mấy cách chữa ù tai mà cô xem trên ti - vi, Lập Hạ làm đủ mọi cách, tác dụng duy nhất đó là tiếng ù đã chuyển hẳn sang bên phải.

Bực mình!

Cô quay đầu nhìn bầu trời xanh ngoài khung cửa sổ, bảo là trời xanh nhưng thực chất lại mờ sương chẳng nhìn thấy gì, hẳn máy bay đang ở trên tầng mây rồi. Xung quanh đâu đâu cũng là một màu xám bạc nối tiếp như có như không. Nhìn nhiều cũng mỏi mắt, Lập Hạ nghiêng đầu chợt thấy gương mặt đang say ngủ của Phó Tiểu Tư. Một phút trước tiếp viên hàng không đã qua đắp cho cậu một chiếc chăn, mà chiếc chăn ấy theo từng lần xoáy người của cậu đã trượt xuống. Lập Hạ không kìm được kéo chăn lên cao, rồi dém chăn ở hõm cổ cho cậu. Trước kia mẹ cũng hay làm vậy cho cô, thế nhưng giờ làm hành động này với một chàng trai đương tuổi mình Lập Hạ thấy có phần xấu hổ, đã vậy cô còn bất cẩn chạm phải làn da lộ ra ở cổ của cậu nữa. Lập Hạ hốt hoảng vội vàng rụt tay về, vừa đưa mắt lên đã thấy Lục Chi Ngang ngồi phía bên kia cười ranh mãnh, nhưng vì sợ tiếng cười khiến cậu bạn thức giấc nên đành cố nén, chỉ phát ra những tiếng khì khì như bị nghẹt mũi.

Lập Hạ bực mình lườm Lục Chi Ngang rồi ra dấu "Cậu đọc sách tiếp đi." Cậu chàng cười nói bằng khẩu hình "Được, được, được", sau đó tiếp tục đọc sách dưới ánh đèn màu cam chuyên dụng được gắn trên ghế.

Lúc này Lập Hạ mới nhận ra trên tay cậu là cuốn Biên niên ký chim vặn dây cót (1) dày cộp. Từ trước tới nay cô chưa từng để ý, hoá ra Lục Chi Ngang lại thích thế loại sách văn học này, đáng nhẽ phải là thế loại truyện tranh đánh đấm bạo lực thiếu trí tuệ hoặc là những cuốn sách kiểu "Tổng hợp đề thì Hoá lớp 12 cực kỳ hữu ích" mới phải. Cô còn tưởng Lục Chi Ngang là kẻ mù văn học cơ, nào ngờ giờ lại đeo chiếc kính gọng vàng ngồi đọc Biên niên ký chim vặn dây cót trên máy bay.

Ấy khoan, cậu ấy kiếm cái kính gọng vàng kia ở đâu thế? Chẳng phải trước kia toàn đeo kính gọng đen hay sao? Lập Hạ bèn hơi ngả người qua khẽ hỏi:

"Này, cậu đeo cái kính mới này từ bao giờ thế? Sao tớ chưa thấy bao giờ nhỉ?"

"Tháng trước đấy, đẹp không?"

"À đấy, toàn quên hỏi cậu, rốt cuộc cậu cận bao nhiêu độ thế?"

"Ừm... Tầm 150 độ."

"Thôi đi cha!"

"Ngốc ơi là ngốc, đeo vì đẹp chớ sao, trông có giống thanh niên tri thức không?"

"... Lạy cậu, trông giống tên bác sĩ biến thái giải phẩu tử thi thì có."

---------

(1): Tiểu thuyết Nhật Bản của tác giả Haruki Murakami.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.