Đại sảnh của sân bay Bình Dã vừa rộng rãi vừa sáng sủa, dù không khiến người khác cảm thấy quạnh quẽ. Phía ngoài khung cửa sát đất là những chiếc máy bay chốc chốc lại cất cánh cao. Lập Hạ chợt nhớ một tác giả trước kia cô thích hay kể mình thường xuyên ngắm nhìn máy bay cất cánh và hạ cánh qua hành rào thép.
Tác giả đó nói, vào khoảnh khắc ấy thế gian bỗng trở nên trống rỗng.
Tai Lập Hạ như ù cả đi, có lẽ là do máy bay cất cánh. Trước kia cô chỉ nghe người khác tả ngồi máy bay sẽ như thế nào, mà nay chính cô đang bị vây ở độ cao chín nghìn mét so với mực nước biển. Lập Hạ đưa tay bịt tai lại, sau đó mở miệng thật rộng rồi khép lại rồi lại mở, đó là mấy cách chữa ù tai mà cô xem trên ti - vi, Lập Hạ làm đủ mọi cách, tác dụng duy nhất đó là tiếng ù đã chuyển hẳn sang bên phải.
Bực mình!
Cô quay đầu nhìn bầu trời xanh ngoài khung cửa sổ, bảo là trời xanh nhưng thực chất lại mờ sương chẳng nhìn thấy gì, hẳn máy bay đang ở trên tầng mây rồi. Xung quanh đâu đâu cũng là một màu xám bạc nối tiếp như có như không. Nhìn nhiều cũng mỏi mắt, Lập Hạ nghiêng đầu chợt thấy gương mặt đang say ngủ của Phó Tiểu Tư. Một phút trước tiếp viên hàng không đã qua đắp cho cậu một chiếc chăn, mà chiếc chăn ấy theo từng lần xoáy người của cậu đã trượt xuống. Lập Hạ không kìm được kéo chăn lên cao, rồi dém
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244210/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.