Mặt Đoạn Kiều lúc ấy như nuốt cả một quả trứng trà (1) vậy.
Ngộ Kiến làm việc từ 7 rưỡi sáng tới 7 rưỡi tối, cậu nam sinh kia sẽ làm từ 4 rười sáng, ba tiếng từ 4 rưỡi sáng tới 7 rưỡi sáng, cửa hàng đóng cửa, bởi vậy cửa hàng tiện lợi 24 giờ này thực chất chỉ tiện lợi 21 giờ thôi. Ngộ Kiến và Đoạn Kiều một ngày sẽ cùng làm ba tiếng.
Vì khu vực này không quá nhộn nhịp, cũng không phải nơi tập trung nhiều trường học hay khu văn phòng nên lượng khách rất ít, nhiều khi cả cửa hàng chỉ có mỗi mình Ngộ Kiến.
Cửa hàng lắp đèn sáng trắng, kệ hàng sắp xếp gọn gàng, thỉnh thoảng khi khách đẩy cửa vào, chuông gió sẽ kêu đinh đang, Ngộ Kiến sẽ ngẩng đầu nói "Xin chào quý khách."
Ngộ Kiến mất nửa giờ sắp xếp hàng hoá trên giá, nửa giờ kết toán sổ sách, nửa giờ nhe răng cười chào "Hoan nghênh quý khách", thời gian còn lại đều dành để viết nhạc.
Cô vẫn còn một công việc nữa là hát ở quán bar. Một ngày hai mươi tư giờ phải cáng đáng ba công việc: đưa báo, nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi và ca sĩ quán bar. Những công việc hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau.
Ba tiếng đồng hồ làm cùng Đoạn Kiều chính là ba tiếng bình thường nhất trong hai mươi tư tiếng, vì bình thường nên rất ấm áp. Cũng như chúng ta đã quen dùng những vật dụng phổ thông như khăn, bàn chải đánh răng, gối, chăn, giường, đèn bàn, sách vở, lịch, mọi thứ khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244201/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.