Mặt Đoạn Kiều lúc ấy như nuốt cả một quả trứng trà (1) vậy.
Ngộ Kiến làm việc từ 7 rưỡi sáng tới 7 rưỡi tối, cậu nam sinh kia sẽ làm từ 4 rười sáng, ba tiếng từ 4 rưỡi sáng tới 7 rưỡi sáng, cửa hàng đóng cửa, bởi vậy cửa hàng tiện lợi 24 giờ này thực chất chỉ tiện lợi 21 giờ thôi. Ngộ Kiến và Đoạn Kiều một ngày sẽ cùng làm ba tiếng.
Vì khu vực này không quá nhộn nhịp, cũng không phải nơi tập trung nhiều trường học hay khu văn phòng nên lượng khách rất ít, nhiều khi cả cửa hàng chỉ có mỗi mình Ngộ Kiến.
Cửa hàng lắp đèn sáng trắng, kệ hàng sắp xếp gọn gàng, thỉnh thoảng khi khách đẩy cửa vào, chuông gió sẽ kêu đinh đang, Ngộ Kiến sẽ ngẩng đầu nói "Xin chào quý khách."
Ngộ Kiến mất nửa giờ sắp xếp hàng hoá trên giá, nửa giờ kết toán sổ sách, nửa giờ nhe răng cười chào "Hoan nghênh quý khách", thời gian còn lại đều dành để viết nhạc.
Cô vẫn còn một công việc nữa là hát ở quán bar. Một ngày hai mươi tư giờ phải cáng đáng ba công việc: đưa báo, nhân viên bán hàng ở cửa hàng tiện lợi và ca sĩ quán bar. Những công việc hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau.
Ba tiếng đồng hồ làm cùng Đoạn Kiều chính là ba tiếng bình thường nhất trong hai mươi tư tiếng, vì bình thường nên rất ấm áp. Cũng như chúng ta đã quen dùng những vật dụng phổ thông như khăn, bàn chải đánh răng, gối, chăn, giường, đèn bàn, sách vở, lịch, mọi thứ khi trở thành thói quen đều trở nên bình thường. Nhưng chính vì bình thường nên ngày càng tản mát những xúc cảm tuyệt vời và ấm áp, khảm sâu vào năm tháng cuộc đời, điểm tô những năm tháng xám xịt.
Một ngày có ba tiếng, mười ngày có ba mươi tiếng, một trăm ngày là ba trăm tiếng.
Cách tính đó đến học sinh tiểu học cũng biết, chẳng cần kiến thức đại học, không cần vi phân tích phân. Thời gian bị cắt thành từng mảnh nhỏ, tích tụ dần trong sinh mệnh. Trong khoảng thời gian ba tiếng mỗi ngày ấy đã xuất hiện những câu chuyện sau:
Quê tớ là một vùng đất tên Vĩnh Ninh ở tỉnh Phúc Kiến, chắc Ngộ Kiến không biết đúng không, nơi ấy nhỏ lắm. Nhưng tớ nói cho cậu biết nhé, biển quê tớ bốn mùa mùa nào cũng cực kì tráng lệ, xanh ngắt tới mức người nhìn không mở nổi mắt nữa
Cậu biết viết nhạc á? Quái vật...
Mai kiểm tra đấy, lần này chết chắc rồi.
Hôm nay đang ăn cơm ở trường tớ nhìn thấy một cô gái rất giống cậu, nhưng vì phải chạy vội tới cửa hàng nên đành đi ngay mà không kịp nhìn kỹ hơn. Haizz.
Cậu nói xem vì sao thi chạy thỏ lại thua rùa? Theo lý mà nói thì hoàn toàn không thể nào...
....
Nhạt nhẽo và ấu trĩ.
Đó là cách Ngộ kiến nghĩ về Đoạn Kiều.
Nhớ nhung và đau khổ.
Đó là cảm xúc về hồi ức với Thanh Điền.
Đôi khi nhìn Đoạn Kiều, Ngộ Kiến sẽ nhớ tới Thanh Điền, thực ra họ là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Một người là tay chơi nhạc rock kiệm lời, một người là sinh viên ngoan hệ Kiến trúc mới vào năm nhất đã giành được học bổng, hai người họ chẳng khác nào khoai tây với vải thiều, vừa nhìn đã biết chẳng có họ hàng gì với nhau. Ấy vậy mà cô lại thường xuyên có ảo giác như thế, đôi khi nhìn Đoạn Kiều sẽ đột nhiên thốt lên tiếng "Thanh" rồi im bặt, chính cô cũng phải hoảng sợ vì ý thức hỗn loạn của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]