Nhưng tại sao lại vậy? Cô luôn cảm thấy mình và Đoạn Kiều như từng quen biết, một chuyện gì đó chắc chắn đã xảy ra trong năm tháng xưa cũ. Trong quá khứ phai màu, chắc chắn đã có ánh sáng đom đóm nhỏ nhoi trong đêm đen hằn sâu vào tâm trí cô.
Hoặc chăng bởi vì cả hai người đều từng cùng cô vượt qua quãng thời gian cô đơn.
Vào những lúc Ngộ Kiến cô đơn nhất, hai người họ là những người gần kề bên cô nhất.
7 giờ 20 phút sáng trời đã tối mịt, Ngộ Kiến dọn đồ xong chỉ đợi 7 rưỡi sẽ về ngay vì cô còn phải về nhà trang điểm thay đồ tới quán bar. Bên ngoài trận tuyết lớn bay rợp trời như lông ngỗng, đây là trận tuyết thứ mấy cô thấy kể từ khi tới Bắc Kinh nhỉ? Tổng không quá năm lần nhưng cô lại không thể nhớ chính xác mà chẳng hiểu sao.
Vì thời tiết quá khắc nghiệt nên cửa hàng tiện lợi hầu như không có khách, do đó cả hai người đều ngây ngẩng không biết làm gì.
Đoạn Kiều nhoài lên quầy thu ngân, áp mặt lên bàn như một đứa bé, chiếc bút chì xoay tới xoay lui giữ những ngón tay thon dài. Hình ảnh ấy thật quen thuộc, Ngộ Kiến nhớ lại những buổi tối tự học ở trường phổ thông Thiển Xuyên số 1, phòng học rộng rãi sáng sủa với tám ngọn đèn trên trần rọi xuống những dải sáng màu trắng. Thầy giáo ngồi trên bục giảng đọc báo, trên bảng là đề cương ôn tập thầy viết buổi sáng hoặc tài liệu đã được chỉnh sửa, nét phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244200/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.