Chương trước
Chương sau
Nhưng tại sao lại vậy? Cô luôn cảm thấy mình và Đoạn Kiều như từng quen biết, một chuyện gì đó chắc chắn đã xảy ra trong năm tháng xưa cũ. Trong quá khứ phai màu, chắc chắn đã có ánh sáng đom đóm nhỏ nhoi trong đêm đen hằn sâu vào tâm trí cô.

Hoặc chăng bởi vì cả hai người đều từng cùng cô vượt qua quãng thời gian cô đơn.

Vào những lúc Ngộ Kiến cô đơn nhất, hai người họ là những người gần kề bên cô nhất.

7 giờ 20 phút sáng trời đã tối mịt, Ngộ Kiến dọn đồ xong chỉ đợi 7 rưỡi sẽ về ngay vì cô còn phải về nhà trang điểm thay đồ tới quán bar. Bên ngoài trận tuyết lớn bay rợp trời như lông ngỗng, đây là trận tuyết thứ mấy cô thấy kể từ khi tới Bắc Kinh nhỉ? Tổng không quá năm lần nhưng cô lại không thể nhớ chính xác mà chẳng hiểu sao.

Vì thời tiết quá khắc nghiệt nên cửa hàng tiện lợi hầu như không có khách, do đó cả hai người đều ngây ngẩng không biết làm gì.

Đoạn Kiều nhoài lên quầy thu ngân, áp mặt lên bàn như một đứa bé, chiếc bút chì xoay tới xoay lui giữ những ngón tay thon dài. Hình ảnh ấy thật quen thuộc, Ngộ Kiến nhớ lại những buổi tối tự học ở trường phổ thông Thiển Xuyên số 1, phòng học rộng rãi sáng sủa với tám ngọn đèn trên trần rọi xuống những dải sáng màu trắng. Thầy giáo ngồi trên bục giảng đọc báo, trên bảng là đề cương ôn tập thầy viết buổi sáng hoặc tài liệu đã được chỉnh sửa, nét phấn trên bảng đã mờ, mọi người ai náy đều ngoáy bút lia lịa, âm thanh ngòi bút ma sát trên trang giấy tựa như tiếng mưa rào ngoài khung cửa, lặng lẽ và sâu sắc.

Thực ra khoảng thời gian Ngộ Kiến bỏ đi chưa được bao lâu, ấy vậy mà mỗi lần hồi tưởng lại như đã qua lâu rồi, những năm tháng còn đi học ấy mỗi lần xuất hiện trong tâm trí đều đi cùng hai từ "đã từng."

Cô đã từng là một học sinh lớp 12 xao nhãng việc học.

Cô đã từng là một học sinh cá biệt trong trường phổ thông Thiển Xuyên số 1 nổi tiếng toàn quốc.

Định ngữ có thể điền tiếp vào câu còn rất nhiều, mà nay những định ngữ ấy đã biến mất tự bao giờ, Ngộ Kiến của hiện tại là một dân nghèo thuộc tầng lớp dưới trung bình phải bôn ba vì cuộc sống có cả đống ở Bắc Kinh, bởi vậy nhiều khi cô phải cố gắng không nghỉ về chuyện đó. Tuy không nghĩ tới nhưng vẫn có một giấc mơ cô chưa từng quên...

Thanh Điền, rồi có một ngày anh sẽ nhìn thấy đĩa CD của em ở vị trí best seller trên giá.

Giấc mơ này vẫn nhẹ nhàng cuộn mình nơi sâu thẳm đáy lòng cô, nó không hề biến mất mà thậm chí còn ngày càng vững vàng bám chặt ở nơi ấy. Mà nơi ấy, là nơi nào?

Nơi tối tăm nhất trong tâm trí cô, cũng là nơi ấm áp nhất. Ở đó có một bộ rễ khổng lồ không thể nhổ đi. Những nhánh rễ ấy ngày một chắc khoẻ, chúng bắt nguồn từ nơi ấy rồi lan tới tâm nhĩ, tâm thất, đến lá phổi, lồng ngực rồi bao phủ khoang ngực, bởi vậy mỗi lần hô hấp, mỗi nhịp tim đập đều mang tới những cơn đau mơ hồ.

"Này Ngộ Kiến." Bỗng một tiếng gọi vang lên, Đoạn Kiều vẫn nhoài lên bàn không chịu dậy, "Nơi cậu sống trước kia hay có tuyết không?"

"Có chứ, mỗi khi mùa đông đến, Thiển Xuyên lập ngập trong tuyết."

"À thảo nào." Đoạn Kiều kéo ghế tới bên cửa sổ sát đất, áp mặt vào khung cửa kính và nói: "Ở Vĩnh Ninh quê tớ mùa đông không có tuyết đâu, thế nên lúc mới tới Bắc Kinh thấy tuyết tớ thích lắm, thế nhưng bạn học lại cười tớ, chê tớ là một đứa nhà quê chẳng biết gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.