Chương trước
Chương sau
Đoạn Kiều ngây người nhìn màn tuyết rơi, mặt kính phản chiếu gương mặt trẻ tuổi mà sắc bén nhưng lại mang theo chút thẫn thờ, như một cái xác mất hồn dạo bước trong màn tuyết trắng đặc. Một người thường ngày rạng rỡ như ánh nắng mặt nhưng khoảnh khắc này lại thật khiến người khác thương cảm.

Có lẽ điều khiến Đoạn Kiều buồn chính là giọng điệu mang tính xúc phạm kia. Ngộ Kiến đã quá quen với giọng điệu đó, bởi từ bé đến lớn không biết đã bao lần cô phải nghe những lời như thế:

Đồ nhà quê.


Con nhóc đáng thương chẳng ai cần.

Tao sẽ bảo bố tao đánh mày, bố tao là siêu anh hùng mạnh nhất thế giới!

Ngộ Kiến là con quỷ không có mẹ, mà chúng ta ai cũng có mẹ hết.

...

Và còn rất nhiều rất nhiều những lời như vậy rải rác khắp ngóc ngách của tuổi trẻ. Nó hấp thụ dưỡng chất của năm tháng, trở thành một gốc cây cao lớn sum suê phủ bóng râm mênh mang, trên trang giấy trắng, nuốt chửng trái tim yếu đuối thời ấu thơ.

"Thế nhưng là..." Giọng Đoạn Kiều chợt thay đổi, ánh sáng dìu dịu hắt lên gương mặt ánh lên tấm kính, sắc mặt cậu khẽ đổi, tựa như sắp tung cánh bay cao: "Tớ chưa từng nhụt chí! Rồi sẽ có một ngày những toà nhà tớ thiết kế sẽ xuất hiện ở những nơi bắt mắt nhất Bắc Kinh. Tớ sẽ kiến tạo nên một kiến trúc mang tính biểu tượng của nơi đây, để mỗi người đi ngang qua đều phải ngẩng đầu trầm trồ, họ sẽ nói 'Nhìn đi, người thiết kế nên kiến trúc này chính là Đoạn Kiều, đó là một người phi thường!'"


Bỗng có thứ gì đó nở rộ từ nơi u ám nhất trong trái tim Ngộ Kiến.

Thanh Điền, rồi sẽ có một ngày anh sẽ nhìn thấy đĩa CD của em ở vị trí bán chạy nhất trên kệ.

"Tới giờ rồi." Ngộ Kiến lấy áo khoác từ trên tường xuống, khoé mắt bỗng nhứt nhối. Là do ánh sáng quá gắt, nhưng cô biết nếu không đi ngay thì sẽ chẳng thể dùng lý do đó để giải thích cho những giọt nước mắt lăn trên má nữa.

"Tớ về đây, cố gắng lên nhé kiến trúc sư vĩ đại!"

"Ngày nào cũng phải đi dạy..." Đoạn Kiều ngoảnh đầu lại, cười híp mắt, "... Đám trẻ con đó mà cậu không thấy mệt à?"

Ngộ Kiến thoáng sững người rồi mới chợt nhớ ra cô nói dối Đoạn Kiều ngày nào cũng phải đi dạy piano cho bọn trẻ con.

"Cậu giỏi thật đấy, còn trẻ thế đã có thể đi dạy được rồi." Gương mặt thanh tú tựa làn nước trong cảm thán, "Tớ đây trời sinh đã không có khiếu nghệ thuật, chẳng biết chơi nhạc cụ gì hết."

Cô đã nói dối Đoạn Kiều rằng mình là sinh viên năm ba, đi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi và dạy piano.

"Không đâu, tớ nghe nói kiến trúc là dạng âm nhạc đã được hình tượng hoá, sẽ có một ngày khi cậu trở thành kiến trúc sơ giỏi nhất thì cậu cũng sẽ trở thành nhà nghệ thuật tài ba nhất. Tớ đi trước đây, sắp muộn rồi."

Tớ mà nói nữa thì nước mắt sẽ tuôn rơi mất.

Hồ nước trong nội tâm dâng ngày càng cao, đã đạt mức cảnh báo, đèn đỏ, tiếng còi liên thanh vang lên inh ỏi. CẢNH BÁO! CẢNH BÁO!

Ngộ Kiến đặt tay lên nắm cửa kéo mạnh ra, ngay trong khoảnh khắc xông vào bão tuyết gió rét, bỗng một giọng nói dịu dàng mà kiên định vọng tới từ phía sau: "Đợi đã.""
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.