Họ mắng rất cay nghiệt, không phải vì họ giàu có cao sang mà ngược lại, học cũng chỉ là hộ nghèo. Họ gắng gượng qua ngày bằng những đồng lương còm cõi, nhưng vẫn muốn quan tâm chuyện quốc gia đại sự, lông gà vỏ tỏi, để còn tỏ vẻ ta đây hiểu nhiều biết rộng trong những lần trà dư tửu hậu sau bữa cơm. Thế nên họ càng tích cực sử dụng cái quyền lợi ít ỏi của người tiêu dùng khi bản thân đã phải bỏ tiền mua báo.
Muộn mười phút thôi cũng bị mắng, có mấy gã đàn ông hầu như ngày nào cũng nôn nóng đứng đợi trước cửa nhẩm tính thời gian Ngộ Kiến đến muộn. Bọn họ mặc đồ ngủ chỉ để lộ một con mắt phía sau cánh cửa sắt, chỉ đợi nghe tiếng xe đạp của cô sẽ lập tức buông lời trách mắng tục tĩu, hành xử chanh chua ra vẻ dân thành thị, chẳng khác nào mớ quần áo bông dày cộp đã lên mốc họ mặc trên người.
Đa phần Ngộ Kiến sẽ nhỏ giọng xin lỗi rồi nhét báo vào trong hòm thư hoặc khung cửa sắt, sau khi đạp xa được mấy mét sẽ mắng to một câu "Chết đi!"
Gió của Bắc Kinh có thể xuyên qua hết thảy, dù bạn mặc quần áo kỹ càng thế nào, dù găng tay bạn có dày đến đâu, thì những cơn gió đó vẫn có thể len lỏi qua từng kẽ hở giữa những sợi vải, tựa như hạt giống bụi gai bén rễ ở nơi sâu nhất trong cốt tủy. Sáng nào Ngộ Kiến cũng thấy bản thân chẳng khác nào cái xác bị đông lạnh đang hoạt động, khớp xương cứng đơ, huyết dịch như sắp đóng băng.
Ngày đầu tiên nhận công việc này, sau khi đưa xong tờ báo cuối cùng, Ngộ Kiến tựa vào bức tường xi măng trong khu mà nước mắt giàn giụa. Những giọt nước mắt nóng hổi là thứ duy nhất có độ ấm trên cơ thể cô, họng bỗng phát ra những tiếng thổn thức trước nay chưa từng có.
Thế nhưng trước mắt lăn trên gò má thoáng chốc đã hoá thành băng ướt lạnh khuôn mặt. Những giọt nước dần đông cứng từ ngoài vào trong, kết băng rồi đâm sâu mọc rễ vào da.
Đó là những ngọn rễ của khổ đau.
Nhưng kể từ đó Ngộ Kiến không còn rơi nước mắt nữa, ít nhất cũng không còn khóc vì công việc này, cùng lắm chỉ khẽ mắng thầm khi nghe thấy ai đó nói "Thực ra Bắc Kinh không lạnh" thôi.
Quả vậy, kể từ lần đó Ngộ Kiến không còn khóc nữa.
Để có thể kiếm thêm hai trăm hai mươi tệ, để mỗi tháng có thể tiết kiệm thêm hai trăm hai mươi tệ, để có thể tiến gần hạnh phúc thêm một bước, dùng cơ thể trẻ trung này chống chọi với cái lạnh cũng là một việc đáng giá.
Nó đáng giá hai trăm hai mươi tệ.
Sau khi đưa báo xong, Ngộ Kiến vội vàng chạy tới cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách nơi cô ở không gần cũng không xa.
Cô vẫn mặc thật dày đạp xe đi làm, trừ đôi mắt ra thì tất cả những chỗ khác đều được bọc kín. Nào ngờ cái rét buốt dường như có thể đục một lỗ trên võng mạc rồi xâm nhập vào cơ thể cô, tựa như chất thủy ngân không gì có thể cản trở.
Vì cửa hàng tiện lợi này khá nhỏ nên chỉ có hai nhân viên, Ngộ Kiến và một nam sinh tên Đoạn Kiều.
Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, Ngộ Kiến phì cười. Nếu đọc đúng là Đoạn Kiều, nếu đọc ngược là Kiều Đoạn, nghe kiểu gì của thấy mắc cười. Sau khi cậu nam sinh đó lịch sự chào hỏi: "Xin chào, tớ là Đoạn Kiều, mong được giúp đỡ!", Ngộ Kiến thờ ơ cong môi, đáp lại một câu không biết là chế giễu hay thân thiện: "Tên cậu buồn cười thật đấy!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]