Họ mắng rất cay nghiệt, không phải vì họ giàu có cao sang mà ngược lại, học cũng chỉ là hộ nghèo. Họ gắng gượng qua ngày bằng những đồng lương còm cõi, nhưng vẫn muốn quan tâm chuyện quốc gia đại sự, lông gà vỏ tỏi, để còn tỏ vẻ ta đây hiểu nhiều biết rộng trong những lần trà dư tửu hậu sau bữa cơm. Thế nên họ càng tích cực sử dụng cái quyền lợi ít ỏi của người tiêu dùng khi bản thân đã phải bỏ tiền mua báo.
Muộn mười phút thôi cũng bị mắng, có mấy gã đàn ông hầu như ngày nào cũng nôn nóng đứng đợi trước cửa nhẩm tính thời gian Ngộ Kiến đến muộn. Bọn họ mặc đồ ngủ chỉ để lộ một con mắt phía sau cánh cửa sắt, chỉ đợi nghe tiếng xe đạp của cô sẽ lập tức buông lời trách mắng tục tĩu, hành xử chanh chua ra vẻ dân thành thị, chẳng khác nào mớ quần áo bông dày cộp đã lên mốc họ mặc trên người.
Đa phần Ngộ Kiến sẽ nhỏ giọng xin lỗi rồi nhét báo vào trong hòm thư hoặc khung cửa sắt, sau khi đạp xa được mấy mét sẽ mắng to một câu "Chết đi!"
Gió của Bắc Kinh có thể xuyên qua hết thảy, dù bạn mặc quần áo kỹ càng thế nào, dù găng tay bạn có dày đến đâu, thì những cơn gió đó vẫn có thể len lỏi qua từng kẽ hở giữa những sợi vải, tựa như hạt giống bụi gai bén rễ ở nơi sâu nhất trong cốt tủy. Sáng nào Ngộ Kiến cũng thấy bản thân chẳng khác nào cái xác bị đông lạnh đang hoạt động, khớp xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-chi-chua-toi/2244202/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.