Nhưng đúng lúc khóe môi Ngu Họa rốt cuộc cũng khẽ cong lên, thì đối phương bỗng chạm vào màn hình của cô, trực tiếp bật camera.
Ngu Họa không kịp đề phòng, liền thấy gương mặt to đùng của chính mình hiện ra, đôi mắt và chóp mũi đỏ au, nhưng lại cười ngây ngốc như một đứa trẻ.
Nụ cười ngốc nghếch ấy lập tức cứng đờ lại, cô ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào màn hình.
Mà bên kia dường như đã xem đủ, thong thả ngắm cô một lát rồi mới thoát ra, quay trở lại giao diện ghi chú.
Anh chậm rãi điều chỉnh phương thức gõ chữ, đổi sang kiểu nhập nhanh, như thể đang dạo bước thảnh thơi mà gõ mấy chữ:
“Nghe xong có vừa ý chưa?”
Sau đó anh cố tình dừng lại, không gõ thêm, như thể đang chờ cô đáp lại.
Ngu Họa vừa thẹn vừa khó xử, thế nhưng lời bật ra lại là sự quan tâm dành cho anh:
“Anh đang ở đâu thế?”
Đối phương tiếp tục điều khiển:
“Tạm thời chưa thể nói cho em biết.”
Ngu Họa mím môi, do dự một thoáng rồi nhỏ giọng:
“Em nhớ anh rồi.”
Im lặng.
Bên kia nghiêm túc không quá ba giây, lại bắt đầu trêu chọc:
“Bây giờ mới bắt đầu nhớ anh sao?”
Ngu Họa lại kiên trì:
“Em muốn gặp anh.”
Biểu tượng người tí hon có ngôi sao dài xuất hiện trên màn hình:
“Nhìn tranh chưa đủ à?”
Ngu Họa:
“Không đủ, em muốn thấy chính anh.”
Đối phương im lặng khá lâu, rồi mới gõ:
“Nghe em nói vậy, tim anh suýt phát bệnh rồi.”
Ngu Họa chợt thắt lòng:
“Sao vậy, chẳng lẽ anh không phải là Chu Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062088/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.