Nước đã làm ướt đẫm áo sơ mi của Chu Khâm, anh vẫn đứng yên ở đó rất lâu, ít nhất nửa phút, mới khẽ nói:
“Tôi cũng biết… tôi không xứng với cô ấy.”
Một câu nói xưa nay chưa từng thốt ra.
Lâm Thiên Ẩn không ngờ anh lại có thể thừa nhận như vậy.
Nhưng cô chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, xách túi rời đi đầy giận dữ.
Trong căn phòng chỉ còn lại một mình Chu Khâm, nước chảy dọc gương mặt, gió lạnh trong phòng điều hòa thổi qua khiến làn da anh như bị bao phủ bởi một tầng sương giá, lạnh lẽo đến mức không giống làn da của chính mình.
Cả lòng bàn tay cũng như thấm đẫm hơi nước.
Giờ anh mới hiểu ra, anh thật sự không xứng với cô.
Anh cả thích cô.
Tống Kính Sâm thích cô.
Ngay cả người cùng giới như Lâm Thiên Ẩn cũng đứng về phía cô.
Tất cả mọi người quanh anh đều nhìn thấy ánh sáng thực sự của Ngu Họa.
Chỉ có anh, luôn ngây ngô tưởng rằng vì có được tình cảm của cô, thì có thể mãi mãi như vậy.
Anh tự cho rằng, bởi vì hận cô khinh thường thân phận “con nuôi” của mình, nên mới đối xử như thế.
Nhưng thật ra, ngay từ đầu, hai người đã không đứng trên cùng một vạch ngang. Cô là người hạ thấp bản thân để bao dung anh, mà anh lại lầm tưởng đó vốn là vị trí thật sự của mình.
Nên anh mới dám khinh thường cô, bỏ qua nhu cầu của cô, xem nhẹ sự hi sinh của cô.
Ngay từ đầu, anh đã không đặt bản thân đúng chỗ.
Ánh mắt Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062087/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.