Chu Khâm nhớ quá rõ những chuyện Ngu Họa từng làm cho mình trong suốt năm năm ấy, anh phản vấn:
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Ngu Họa hiểu ra, chính vì bản thân quá ôn hòa, mới để lại kẽ hở khiến đối phương tự tin, tưởng rằng cô vẫn còn tình cảm. Cách cô giữ trọn thể diện cho anh, hóa ra lại khiến anh tin chắc cô còn yêu anh.
Nực cười đến mức khiến ngũ tạng như bị đảo lộn.
Giọng cô không đến mức lạnh thấu xương, nhưng bình thản đến không một tia sắc bén, thậm chí còn xen lẫn chút mỉa mai nhẹ nhàng:
“Anh có thể nghĩ được đến mức này, cũng thật khó cho anh rồi.”
Chu Khâm thoáng nhận ra điều gì đó không ổn, trong lòng mơ hồ dấy lên một điềm báo không rõ hình hài. Nhưng anh đè nén, không để những suy đoán kia thành hình.
Bởi tất cả ký ức trước đây đều cho anh cảm giác — không thể nào.
Bởi Ngu Họa từng làm quá nhiều điều khiến anh tin chắc rằng, cô yêu anh.
Nhưng Ngu Họa không còn dư tâm tư đặt vào anh nữa. Cô chỉ muốn một lần nói rõ, dứt khoát chấm dứt.
Từng chữ, từng câu của cô như mũi băng nhọn rơi từ trời cao, muốn đâm tỉnh người đàn ông vẫn sống trong ảo tưởng của chính mình:
“Tôi đã kết hôn rồi. Anh vẫn còn nghĩ tôi nhớ nhung anh sao? Chẳng lẽ một ngày nào đó, ngay cả khi tôi mang thai, hoặc khi tôi và anh trai anh đã bạc đầu bên nhau, anh cũng vẫn cho rằng trong lòng tôi là anh?”
“… Em nói gì vậy?” Giọng Chu Khâm chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062037/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.