Ở trên lầu, hai người vừa bị Chu Khâm nghi ngờ là ngủ riêng giường, giờ lại đang ôm nhau cùng đọc sách.
Ngu Họa ngồi trên đùi Chu Nhĩ Câm, tựa vào vai anh, nhìn theo cuốn sách tiếng Đức mà anh đang đọc. Một tay Chu Nhĩ Câm vòng qua ôm lấy eo cô.
Tiếng Đức của cô không bằng anh, Chu Nhĩ Câm có thể trôi chảy đọc nguyên văn, còn cô thì lắp bắp, vừa đoán vừa đọc, tốc độ chậm hơn nhiều.
Anh rõ ràng là đã để ý đến cô nên lật sách cũng không nhanh.
Cô bỗng hỏi:
“Vì sao con cá chỉ ăn thức ăn anh cho?”
“Hôm nay nhiệt độ thấp hơn thường ngày, anh lấy loại thức ăn dành cho nước lạnh, dễ tiêu hóa hơn, đương nhiên nó sẽ tới ăn.” Chu Nhĩ Câm thản nhiên đáp.
Ngu Họa lúc này mới hiểu ra, nói thẳng suy nghĩ của mình:
“…Anh cũng thật khéo tính toán.”
“Cơ hội để dụ dỗ thật sự quá hiếm, đương nhiên lần nào có cũng phải nắm chắc.” Chu Nhĩ Câm giọng điềm nhiên, nhưng hàm ý sâu xa.
Nghe ra ý trong lời anh, mặt cô hơi đỏ. Nhưng vẫn dựa vào vai anh, mắt nhìn sách, giả như bình tĩnh mà hỏi:
“Tối giao thừa anh định thức cả đêm sao?”
Chu Nhĩ Câm nhạy bén nhận ra cô còn hàm ý khác:
“Sao vậy?”
“Thì… hơi chán.” Ngu Họa cúi mắt nhìn vào sách.
“Vậy làm gì mới không chán?” Anh thuận thế hỏi tiếp.
“Anh có thể… tức là…” Cô ngập ngừng, giọng nhỏ dần.
Ánh mắt anh khích lệ cô nói nốt:
“Hửm?”
Cô khó mở miệng, nói ra thì giọng lại càng nhỏ:
“Ngủ với em một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062027/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.