Ngu Họa ngẩng đầu nhìn anh.
Chu Nhĩ Câm mỉm cười ôn hòa:
“Anh mới rời đi một lúc thôi, mà em đã muốn mở quán nướng rồi à.”
Cô cúi đầu, khẽ mỉm cười.
Ngay cả Chu Khâm cũng hiếm khi thấy cô cười. Khi cô cười, lại toát ra một vẻ đẹp quyến rũ tự nhiên, không phải là dáng vẻ làm duyên làm dáng để lấy lòng ai, mà giống như gió đang chiều chuộng lấy cô, tất cả đều vừa vặn đến mức khiến người ta phải động tâm.
Vì phần bọng mắt mảnh và mỏng, nên khi cười đôi mắt không bị chèn ép, đường nét cơ mặt hài hòa, xinh đẹp.
Đến mức lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười ấy, phản ứng trong lòng lại là xa lạ.
Rất xa lạ.
Như thể cô rất hiếm khi cười.
Trong lòng Chu Khâm dâng lên chút cảm giác kỳ lạ. Nhưng khi Ngu Họa ngẩng đầu, trên làn da trắng mịn nơi cổ không quá rõ ràng, lại thấp thoáng một vết đỏ — giống như bị viền áo cọ vào, nhưng cũng mơ hồ mang theo nét ái muội.
Khi cô chỉnh lại lọn tóc bên tai, dấu vết ấy đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
… Không thể nào là cái mà anh ta nghĩ ngay lúc đầu.
Cô muốn mở một chai sốt nhưng vặn không ra. Chu Nhĩ Câm đứng hơi xa, còn chưa kịp đưa tay, thì Chu Khâm đã giơ tay cầm lấy. Bàn tay rắn rỏi của chàng trai siết lấy nắp, xoay nhẹ một cái liền mở được.
Trước mặt Chu Nhĩ Câm, anh đặt chai sốt trước mặt cô.
Ngu Họa liếc nhìn phản ứng của Chu Nhĩ Câm, không nói gì, cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062026/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.