Lúc nói câu ấy, giọng điệu và biểu cảm của Chu Nhĩ Câm quá đỗi dịu dàng. Dịu dàng đến mức như thể anh thật sự chỉ đang quan tâm cô, không mang theo bất kỳ ý nghĩ nào khác. Nếu không phải khóe mắt vẫn bắt được cảnh trong tầm nhìn kia càng lúc càng “ngẩng cao đầu”, thì có lẽ Ngu Họa đã thật sự tin.
Cô né tránh ánh mắt, cúi đầu xả khăn dưới nước:
“Để lát nữa hẵng nói… Em thay bộ đồ sạch là được rồi.”
Cô biết, nếu nhận lời tắm cùng, thuận theo sự quan tâm dịu dàng của anh, thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi. Huống hồ anh vẫn còn đang bị thương.
Anh lại có thể thản nhiên, bình tĩnh đến vậy, cứ như chuyện cô nhìn thấy kia hoàn toàn không tồn tại. Tâm lý của anh thật sự quá mạnh mẽ.
Đề nghị bị khước từ, Chu Nhĩ Câm vẫn ôn hòa đáp:
“Được.”
Ngu Họa im lặng, cầm vòi sen xối nước khắp nơi, thậm chí còn bắt đầu xịt cả xuống sàn, chỉ để lờ đi sự thật rõ rành rành kia.
Chu Nhĩ Câm lại dịu giọng mở lời:
“Hôm qua nửa đêm em chạy đến, thật sự làm anh giật mình.”
Ngu Họa ngẩng lên, hơi ngơ ngác:
“Em làm anh sợ sao…”
Anh trầm giọng, bàn tay đặt lên vai cô:
“Ừ, không ngờ em sẽ tới.”
Động tác ấy khiến khoảng cách giữa họ buộc phải thu hẹp. Cô cố gắng giữ tư thế như một góc nhọn, nửa người trên nghiêng lại gần, còn nửa người dưới thì cố tình giữ xa.
Cô cảm giác bản thân giống như con vịt Donald lúc nào cũng chổng mông.
Ngu Họa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062020/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.