Trong lòng cậu còn thầm nghĩ, cô hướng dẫn hôm nay đến sớm thật.
Chiếc eVTOL bọn họ chế tạo dù sao cũng là loại chở người. Lần thử bay này không có người, chỉ đặt vài bao cát nặng trăm cân, vì thế không thể hoàn toàn chứng minh tính an toàn.
Trong hệ thống điều khiển, eVTOL từ từ cất cánh. Vốn dĩ đây là loại có thể tự động lái, nên ở bãi đất rộng trong viện nghiên cứu cũng bay khá ổn định.
Mặt trời quá chói chang, mọi người đều phải giơ tay che trán mới nhìn rõ eVTOL đang bay đến vị trí nào.
“Bay ổn định thật đấy.”
Vài sinh viên lần đầu được làm lực lượng chính, nhìn thấy chiếc máy bay do chính mình chế tạo bay lên, bỗng dâng trào bao cảm xúc.
Nếu thành công, đến khi ngẩng đầu lên, khắp nơi đều có thể thấy máy bay do họ làm ra tung bay trên trời.
“Cô ơi, ngồi trong eVTOL có bị nắng chói mắt không ạ? Bọn em đứng dưới đất nhìn trời thôi mà đã thấy chói thế này rồi.”
Ngu Họa có kinh nghiệm thử bay, sớm chuẩn bị sẵn kính râm. Cô nhìn chằm chằm chiếc eVTOL, trên màn hình máy tính hiện đủ loại thông số thay đổi của máy bay:
“Sau này sẽ lắp kính chuyên dụng cho phi cơ, không nắng chói như nhìn từ mặt đất đâu.”
“Ồ…” Đám sinh viên đồng thanh đáp.
Các kỹ sư khác trong nhóm cũng chăm chú dõi theo, chỉ là không nói nhiều. Thấy eVTOL đã bay được nửa vòng, sắp quay về, bỗng nhiên trong không trung chấn động mạnh, một bao cát trượt khỏi khoang lái, rơi bịch xuống đất.
Khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062021/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.