Trong lòng có chút khó chịu, nhưng cuối cùng Ngu Họa vẫn nhắn lại cho vị tiền bối đã gửi tin cho cô:
“Rất mong được hợp tác cùng học trò của thầy trong dự án động cơ siêu dẫn.”
Gửi xong, cô lại ngồi trầm ngâm thật lâu.
Những lời như vậy, trước kia cô sẽ không nói.
Cô từng coi học thuật như một thế giới lý tưởng, nhưng sự thật thì làm khoa học, học thuật thậm chí không phải điều quan trọng nhất. Nhiều người dựa vào chức vụ hành chính cao, hoặc bằng cách bóc lột sinh viên để lấy thành quả, cưỡng ép nâng danh tiếng.
Thế nhưng nếu không hòa nhập, cô cũng không biết phải tìm lối ra thế nào.
Hoặc là cô chưa đủ mạnh để phá vỡ những quy tắc ngầm này.
…
Lúc Huống Thả mang bản chỉnh sửa cuối cùng của luận văn tới, dài hơn mười vạn chữ, chỉ riêng việc Ngu Họa đọc lướt lại một lượt cũng tốn gần một tiếng đồng hồ. Sau khi xác nhận, cô mới để cậu ấy nộp bài.
Nhìn thấy áo khoác của Huống Thả bị rách, Ngu Họa bình thản hỏi:
“Em sang đây liên bồi, bên trường có cấp phụ cấp không?”
“Có.” Huống Thả thoáng né tránh.
Ngu Họa hỏi thẳng:
“Bao nhiêu?”
“Một nghìn tám…”
Huống Thả vừa nói, động tác uống nước của Ngu Họa cũng khựng lại.
Một nghìn tám tệ, ở Hồng Kông đến thuê nhà cũng không nổi, ít nhất phải bảy tám nghìn. Chưa kể còn chi phí ăn uống. Viện nghiên cứu trả thêm thù lao cũng không cao, tháng trước cô chỉ có thể cho cậu ấy ba nghìn, đã coi là mức cao đối với nghiên cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062019/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.