Anh rất ngoan, lập tức nghe lời đi ra ngoài.
Ngu Họa: “…”
Cô bôi thuốc xong đi ra, Chu Nhĩ Câm đang ngồi ngoài xem điện thoại. Nghe thấy tiếng động, anh tự nhiên hơi dịch chân, mở khoảng trống:
“Lại đây.”
Ngu Họa chần chừ, cuối cùng vẫn ngồi lên đùi anh, vòng tay qua cổ.
Chu Nhĩ Câm dịu dàng hỏi:
“Còn đau không?”
“Còn một chút.” Ngu Họa thành thật đáp.
Cô biết có người sẽ đau, nhưng bản thân đã hai mươi sáu tuổi, là một cơ thể trưởng thành, lẽ ra không đến mức phản ứng quá lớn.
Vẫn luôn cho rằng chỉ vì tuổi còn nhỏ, hoặc chuẩn bị chưa đủ mới như thế. Nhưng nay tất cả đều chu toàn, hơn nữa Chu Nhĩ Câm còn rất dịu dàng, không ngờ là vì nguyên nhân “kích cỡ” của anh, nên cảm giác căng tức sau này mới hiện rõ, đau đớn vẫn rành rành.
Chu Nhĩ Câm hiểu rõ nguyên nhân, khẽ nói:
“Xin lỗi.”
Ngu Họa không tài nào nói nổi chuyện này, mặt nóng bừng:
“Anh biết thì đừng nói ra.”
Cô có chút oán trách, giọng nhỏ:
“Đều tại anh.”
“Đúng, trách anh.” Chu Nhĩ Câm thản nhiên nhận, như thể sớm đã chuẩn bị tâm thế để bị mắng, chẳng hề né tránh.
Ngu Họa: “…”
Cô dựa trên vai anh, mệt mỏi, cả eo và chân đều ê ẩm, chẳng muốn động đậy. May mà hôm nay nghỉ lễ.
Bàn tay ấm áp của anh vẫn luôn xoa lưng, xoa bụng dưới giúp cô.
Thế nhưng trong lòng Ngu Họa lại thấy chút trống trải. Sáng nay, khi vừa mở mắt thấy anh nằm cạnh, cô bắt đầu nghĩ ngợi miên man: tình cảm của Chu Nhĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ha-canh-khan-cap-o-tuyet-cang/5062009/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.